Chương 956: Cú ngã đó, còn ngã đến tỉnh dậy?
Bạch Ung còn đang thở phì nói tiểu nhị kia: "Ngươi nói xem ngươi làm ngã người ta như vậy nhỡ xảy ra chuyện xấu gì thì làm sao bây giờ? Ngươi lớn như vậy rồi có thể vững vàng một chút hay không, người ta ăn cắp của ngươi cái gì, chỉ đi qua cửa phòng trọ nhà ngươi thì ngươi đuổi cái gì mà đuổi. Hay là con đường này là do nhà ngươi mở ra, còn không cho người ta đi? Còn có ngươi bá đạo không nói lý như vậy sao?”
Tiểu nhị cúi đầu không dám lên tiếng, chưởng quầy ở một bên cũng tới xin lỗi, hứa hẹn sẽ tìm đại phu cho Kiều Kim Thủy bị ngã xuống đất, tiền bạc bọn họ ra, còn miễn một ngày trả tiền phòng cho bọn họ.
Bạch Ung không quan tâm đến việc bọn hắn mời đại phu hay giảm tiềm phòng cho họ, nhưng nhìn thấy thái độ của bọn hắn rất tốt, lúc này mới hừ lạnh một tiếng, quay đầu nói Tả thúc và một hạ nhân khác một lần nữa nâng Kiều Kim Thủy lên cáng.
Ai biết được khi quay đầu lại, lại nhìn thấy Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đứng cách đó không xa, lúc này mới sửng sốt, kinh ngạc hô lên: "Vân Đông! A Dục! Sao hai đứa lại ở đây?!”
Bạch Ung hoài nghi rằng mình già nua nên đôi mắt nhìn không rõ, rõ ràng hai người bọn họ lúc này phải ở huyện An Nghi trở lại phủ Tuyên Hòa mới đúng, sao không nói gì đã xuất hiện ở chỗ này?
Cho đến khi La Kỳ đứng ở phía sau ông kinh ngạc nhào về phía Cố Vân Đông, trong miệng vui vẻ gọi Vân Đông tỷ tỷ, Bạch Ung mới phục hồi lại tinh thần, vỗ mạnh đùi một cái: "Còn thật sự là các ngươi, các ngươi đến từ khi nào?”
Cố Vân Đông đón được La Kỳ, thấy một đám người đều đứng chật cả cửa, đã lên tiếng: "Chúng ta về phòng trước rồi nói sau."
Bạch Ung cao hứng không thôi: "Được, đi đi đi." Lại được nhìn thấy cháu trai và cháu dâu, những tức giận mà ban nãy trong nháy mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.
Nhưng Thiệu Thanh Viễn nhìn biểu tình vui mừng của ông, tâm tình lại càng thêm nặng nề.
Nếu như ông nội biết...
Hắn yên lặng đi qua, đỡ Bạch Ung đi lên lầu, vừa đi vừa hỏi: "Cha mẹ cháu đâu?” MAyy dich
Nơi này ngoại trừ Bạch Ung La Kỳ ra, cũng chỉ còn lại Tả thúc và mấy hạ nhân, Bạch Hàng và Thiệu Âm lại không thấy.
Bạch Ung vui vẻ hưởng thụ được Thiệu Thanh Viễn đỡ, cười ha hả nói: "Cha mẹ cháu đi bến tàu hỏi thăm thời gian ra thuyền, chắc một lát nữa sẽ trở về."
“Chúng cháu lúc trước đã hỏi thăm, ngày mai sẽ có thuyền ra khơi."
Bạch Ung: "Vậy chúng ta có thể tính là trùng hợp rồi." Vừa vặn nghỉ ngơi một ngày.
Trong lúc nói chuyện, tiểu nhị dẫn mấy người vào phòng. Chưởng quầy thấy lão nhân gia này quen biết phu thê hai ngày trước tới chỗ mình, đã dứt khoát an bài bọn họ ở mấy phòng bên cạnh.
Chờ tiểu nhị rời đi, mấy người Tả thúc đặt Kiều Kim Thủy ở trên giường rồi đi ra ngoài, Bạch Ung mới hỏi lại một lần: "A Dục, Vân Đông, không phải các cháu muốn về phủ Tuyên Hòa sao? Sao lại đến huyện Bình Lăng, còn đến sớm hơn chúng ta nữa. Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Ông còn rất tự luyến muốn nói một câu là có phải luyến tiếc mình hay không, nhưng vừa nghĩ đến khuôn mặt cháu trai, thôi, vẫn không trêu chọc.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái, việc này bọn họ hiện giờ không định nói cho lão gia tử, dù thế nào cũng phải nói với cha mẹ trước rồi mới nhắc tới.
Bởi vậy Cố Vân Đông rất nhanh chuyển đề tài: "Ông nội, trước không vội nói cái này. Vừa rồi khi cháu ở dưới lầu, hình như nhìn thấy tay Kiều Kim Thủy động đậy một chút.”
"Cái gì? Tay động đậy rồi?" Bạch Ung sửng sốt một chút, bất ngờ quay đầu nhìn Kiều Kim Thủy đang nằm trên giường: "Chẳng lẽ vừa rồi ngã một cái kia, còn có thể đánh thức hắn?”
Ông ấy quả nhiên không hỏi xem mục đích của bọn họ tới đây là gì nữa, mà vội vàng đi đến mép giường, ngón tay đặt trên cổ tay Kiều Kim Thủy.
Cố Vân Đông cũng tiến lên vài bước, nín thở ngưng thần nhìn hắn.
Một lúc lâu sau, Bạch Ung thu tay lại, lại khom lưng nhìn mí mắt và gáy Kiều Kim Thủy, trong nháy mắt mở miệng hắn ra.
Lăn qua lăn lại như vậy một hồi, Bạch Ung mới nói: "Nghe mạch tượng, quả thật đã trầm ổn có lực hơn rất nhiều, buổi sáng lúc ta bắt mạch cho hắn, vẫn rất mông lung. Xem ra cú ngã đó, thật đúng là ngã đến chuyển biến tốt đẹp?”
Ông chạm vào cằm của mình: "Nhưng vân không có dấu hiệu tỉnh dậy."
Nhưng mạch tượng có lực, nghĩ đến thời gian tỉnh lại cũng không xa.
Bạch Ung đứng lên: "Mấy ngày nay ta để cho Tả thúc ở trong phòng trông coi hắn, nếu như cứ như vậy thì ta sẽ không đi đảo Lâm Tầm nữa, các ngươi đi là được, ta ở phòng trị bệnh chờ các ngươi.”
“Cũng được, ông nội cũng đã phải chạy nhiều ngày đường như vậy rồi, vốn nên nghỉ ngơi nhiều hơn." Cố Vân Đông nói: "Cháu thấy phòng bên cạnh đã thu dọn xong, ông nội đi ngủ một giấc trước đi, đến khi ăn cơm tối chúng cháu sẽ gọi."
“Được, vậy ta đi ngủ một giấc trước, xương cốt già rồi, thật đúng là ăn không tiêu." Bạch Ung bị Cố Vân Đông đôi ba câu đã dời đi lực chú ý, tinh thần phấn chấn đứng dậy đi về phía phòng bên cạnh.
Ông cũng rất nhanh đã vứt vấn đề mình vốn muốn hỏi ra sau đầu.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn thở ra một hơi, quay đầu nhìn thoáng qua Kiều Kim Thủy. Thời gian này vừa bị trì hoãn, Thiệu Âm và Bạch Hàng đi hỏi tin tức của thuyền cũng trở về. Hai người hỏi thăm tiểu nhị số phòng, rồi trực tiếp lên lầu gõ cửa.
Ai ngờ cửa phòng mở ra, quả thật lộ ra mặt Thiệu Thanh Viễn.
Thiệu Âm kinh ngạc nhìn về phía hắn: "Thanh Viễn? Vân đông? Các con..."
Bạch Hàng bên cạnh bà cũng kinh ngạc, nhưng ông phản ứng nhanh, biết bọn họ hiện giờ xuất hiện ở chỗ này, cùng với kế hoạch vốn đã lên lúc đầu là không giống nhau, khẳng định là có chuyện quan trọng tìm bọn họ.
Hơn nữa đến sớm hơn bọn họ, hiển nhiên việc này rất khẩn cấp.
Ông nhìn thoáng qua tình huống trong phòng, thấy gian phòng này là phòng của Kiều Kim Thủy, liền nói: "Phòng các con ở nơi nào, chúng ta đi đến phòng các con nói chuyện.”
"Được."
Phòng bọn họ ở cách vách, sau khi bốn người vào phòng, Cố Vân Đông rót trà cho bọn họ trước, còn bảo tiểu nhị bưng hai chén hải sản lên.
"Cha mẹ trước tiên ăn chút gì đó đã, nghỉ ngơi một lát, chúng ta lại nói chuyện khác."
Hai người quả thật có chút khát, tuy rằng trong lòng tràn ngập nghi hoặc, nhưng nhìn thấy bộ dạng này của bọn họ thì đã bình tĩnh lại, trước tiên lấp đầy bụng rồi nghỉ ngơi mới nói chuyện. Chờ sau khi hai người ăn no uống đủ, Bạch Hàng mới thở ra một hơi: "Nói đi, các con đến huyện Bình Lăng làm gì, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?” MAyy dich
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái, Bạch Hàng thấy thế, nhíu mày, thoạt nhìn còn không phải chuyện nhỏ.
Ông hít sâu một hơi: "Ta đã chuẩn bị xong, các con nói đi.”
Thiệu Thanh Viễn nói chuyện luôn ngắn gọn, cũng rất trực tiếp, nghe vậy mở miệng đi thẳng vào vấn đề: "Chúng con hoài nghi, nhiều năm như vậy mỗi lần mẹ phát bệnh đều là bị người tính kế, người này chính là đại bá nương. Chúng con sợ mọi người lần này trở về, đại bá nương sẽ gây bất lợi đối với mọi người, cho nên đã nhanh chóng đến đây..."
"Chờ đã, chờ đã, con vừa nói gì? Đại bá nương mà con nói, là đại tẩu ta?? Bà ấy hại ta phát bệnh sao?" Thiệu Âm không dám tin cắt ngang nói.
Thiệu Thanh Viễn nghiêm túc gật đầu: "Dạ."
Bạch Hàng nhíu mày: "Chuyện này làm sao có thể? Tại sao các con lại có nghi ngờ như vậy? Con mau nói rõ ràng cho ta.”