Chương 957: Thiệu Âm khó chấp nhận
Thiệu Thanh Viễn trầm mặc, hắn nói còn không đủ rõ ràng sao?
Cố Vân Đông không nói gì chỉ vuốt trán, đây rõ ràng là một chuyện rất đau thương và nghiêm trọng, vì sao sau khi hắn nói xong lại trở nên hài hước... như thế?
Quả nhiên, Bạch Hàng nhìn về phía Cố Vân Đông: "Vân Đông, con nói, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Đại tẩu nàng..."
Cố Vân Đông nói chi tiết hơn nhiều, nói rằng cô trong lúc vô tình đã nhìn thấy vòng tay trong áo Tuân thị nhưng lại quên mất, cho đến gần đây mới cẩn thận nhớ lại chuyện đó một lần nữa.
"Cho nên, chúng con mới cảm thấy đại bá nương đối với mẹ có thể có hận ý, sợ bà ấy lại làm tổn thương đến mẹ lần thứ hai nên lập tức đuổi theo. Hiện giờ Thủy Đào và Thiệu Vũ đều ở phủ thành Linh Châu nhìn chằm chằm, chỉ sợ các người đi bên kia trước, bị Tuân tri phủ biết.”
Nhưng mà, so với Bạch Hàng, phản ứng của Thiệu Âm lại càng lớn hơn.
Bà bất ngờ đứng dậy, thần sắc khiếp sợ: "Làm sao có thể chứ? Tại sao đại tẩu lại làm thế? Không thể nào.”
Thiệu Âm không có cách nào tiếp nhận chuyện này, Tuân thị ngày thường thật sự rất tốt, rất chiếu cố bà.
Mười tám năm bà không bước ra khỏi đảo, không rời khỏi Bạch phủ, chỉ có thể giao tiếp với người trong phủ.
Hạ nhân đối với bà rất cung tất kính, ngay cả lớn tiếng nói chuyện cũng không dám, thật cẩn thận sợ làm cho bà tức giận.
Chỉ có Tuân thị, ở giai đoạn đầu bà phát bệnh, gần như mỗi ngày đều đến thăm bà, cùng bà nói chuyện, chỉ sợ bà chui vào hố sâu mà không đi ra được, đối với thân thể sẽ không tốt.
Hai người các bà có rất nhiều đề tài chung, một người là thiên kim Hầu phủ, một người là tiểu thư tri phủ, hai người đều là cô nương nhà quan lại, sở thích chung cũng có không ít.
Cùng nhau luyện chữ, cùng nhau đọc sách, cùng nhau cắm hoa, cùng nhau uống trà chơi cờ.
Là Tuân thị làm cho bà cảm nhận được loại cuộc sống sinh hoạt còn đang vô ưu vô lo ở khuê các. MAyy dich
Nàng là chị dâu, lại thân mật hơn chị dâu, giống như tỷ muội ruột thịt.
Người như vậy, làm sao có thể là thủ phạm cố ý cầm vòng tay để kích thích bà phát bệnh đây? Thiệu Âm tình nguyện tin tưởng, thời gian mới chính là nguyên nhân khiến bà phát bệnh.
Bạch Hàng cũng đứng lên, nhẹ nhàng ôm bả vai Thiệu Âm: "Nàng đừng kích động, chúng ta ngồi xuống chậm rãi nói. A Dục với Vân Đông đều nói, đây chỉ là hoài nghi mà thôi, cũng không nhất định là thật. Có thể là đại tẩu sợ nàng tức cảnh sinh tình nên cố ý thu lại cái vòng tay kia thôi? Có lẽ là nhìn đẹp mắt nên đưa cho mấy đứa nhỏ chơi? Phải không?”
Bạch Hàng nói xong, lông mày lại nhíu chặt hơn.
Thời gian ông và Tuân thị tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng những lúc không hẹn mà gặp, quả thật chỉ cảm giác được thiện ý của đại tẩu.
Nhưng lời nói của A Dục và Vân Đông cũng không phải không có đạo lý, biết người biết mặt không biết lòng, đại tẩu đến tột cùng có suy nghĩ như thế nào, ai cũng không biết.
Nhưng làm cho Bạch Hàng càng thêm khó chịu chính là, đại ca... Có phải cũng tham gia vào chuyện này hay không.
Tình cảm của hắn và đại ca thật sự rất sâu sắc, khó có thể tưởng tượng được nếu mình thật sự bị phản bội, sẽ làm ra phản ứng gì.
Thiệu Âm một lần nữa ngồi trở về, sắc mặt lại cực kỳ xám xịt, có chút khó có thể tiếp nhận.
Hai người Cố Vân Đông không nói gì nữa, chỉ có thể yên lặng chờ bọn họ chậm rãi bình tĩnh lại.
"Mẹ, cha nói đúng, chuyện cũng không tệ như vậy. Chúng con chỉ nghĩ điều tồi tệ nhất mà thôi, quay trở lại chúng con muốn xác minh để biết sự thật.”
Thiệu Âm gật gật đầu, Bạch Hàng rót cho bà một ly nước, bà nhận lấy, uống ùng ục. Trong lòng bà rất loạn, cái loại cảm giác nhục nhã bị cha bà từ bỏ hơn hai mươi năm trước lại dâng lên.
Thiệu Âm thậm chí còn cảm thấy có phải mình làm người quá thất bại hay không.
Nếu không vì sao cha bà lại coi bà là quân cờ, Cổ Kính Nguyên vì sao lại lấy danh nghĩa cùng bà bỏ trốn để làm hỏng thanh danh của bà, vì sao nhi tử của bà khi còn bé đã bị bà làm lạc mất, phải tìm kiếm gần hai mươi năm, đại tẩu thân thiết của bà vì sao phải làm bà phát bệnh, để bà thống khổ nhiều năm như vậy?
Cha, con trai, bạn bè, như thể mọi thứ, tất cả mọi người bà đều không thể đối phó với được.
Bà rõ ràng là đích nữ Hầu phủ, rõ ràng có gia thế tốt như vậy, được dạy dỗ rất tốt, hiểu được rất nhiều nhưng hình như bà làm cái gì cũng hỏng.
Ba người ở đây rõ ràng cảm nhận được cảm xúc không đúng của bà ấy, Bạch Hàng mạnh mẽ nắm lấy tay bà: "Âm Âm, Âm Âm, nàng đừng nghĩ nhiều, chúng ta ở đây, chúng ta đều ở đây.”
Thiệu Âm lại giống như không nghe được lời của ông ấy, bị mắc kẹt trong suy nghĩ của mình không đi ra được.
Thiệu Thanh Viễn đột nhiên đứng lên, rút ra một cây kim mang theo bên người, trực tiếp đâm vào sau gáy bà.
Thiệu Âm trợn trắng mắt, người mềm nhũn ngã về phía sau, Bạch Hàng đúng lúc ôm lấy bà ấy. Mấy người đều thở phào nhẹ nhõm, Cố Vân Đông có chút tự trách: "Chúng ta có lẽ nên nói uyển chuyển một chút.”
Bạch Hàng nhìn người trong ngực, lắc đầu: "Uyển chuyển thì thế nào? Nếu thật sự là sự thật, nói tránh đi, kết quả vẫn giống nhau.”
Hơn nữa Bạch Hàng cảm thấy, Âm Âm có thể không chỉ nghe được chuyện này cảm xúc mới bất ổn, nàng chắc là liên tưởng đến chuyện khác.
Ông ôm Thiệu Âm lên: "Trước mắt cứ như vậy đi, ta dẫn bà ấy về phòng nghỉ ngơi.”
Dừng một chút, lại nói: "Xem tình huống ngày mai chúng ta cũng không thích hợp ra đảo, chờ chuyến tiếp theo đi.”
"Được."
Bạch Hàng ôm Thiệu Âm trở về phòng, Cố Vân Đông có chút vô lực một lần nữa ngồi trở về, tức giận nói: "Làm sao bây giờ? Thiếp sợ mẹ lại phát bệnh.”
“Không, mẹ không yếu ớt như chúng ta tưởng tượng, vừa rồi bà ấy chỉ nhất thời chui vào hố sâu không thoát ra được. Chờ nội tâm tiếp nhận sự thật, sẽ không như vậy.”
Cố Vân Đông dời đầu qua, cằm đặt trên vai hắn, thở dài: "Ngày mai không ra thuyền, ông nội bên kia nên nói thế nào? "
“Nói chúng ta đã thương lượng xong, chuyện ở đảo Lâm Tầm không vội, ngược lại Kiều Kim Thủy hai ngày nay có thể sẽ tỉnh lại, chúng ta trước tiên xem hắn đã."
"Vậy... Nói thế nào với ông nội, chuyện chúng ta đến huyện Bình Lăng?”
Thiệu Thanh Viễn: "..." Nghĩ một cái cớ đã rất khó, cái cớ thứ hai, không phải nên giao cho cô sao?
Hắn nghiêng đầu, lại chỉ có thể nhìn thấy sau gáy Cố Vân Đông.
Cũng may chủ ý của Cố Vân Đông cũng nhiều: "Quên đi, chúng ta cứ nói Mao huyện lệnh kia có một đồng đảng chạy tới bên này, bởi vì chúng ta là người địa phương, cho nên hắn bảo chúng ta tới tìm người.”
Thiệu Thanh Viễn: "???" Cái cớ này, có phải quá qua loa rồi không? Ông nội có thể tin điều này sao?
Bạch lão gia tử... lại tin tưởng sâu sắc!!
Bạch Hàng và Thiệu Âm nghỉ ngơi trong phòng, giờ cơm chiều không đi ra, Bạch lão gia tử nghỉ ngơi xong thì ra ngoài tìm hai người Thiệu Thanh Viễn cùng dùng cơm.
Sau đó nghe được cái cớ của Cố Vân Đông, thậm chí còn đồng ý: "Cũng chỉ có hai người các cháu có bản lĩnh này, mới có thể làm cho quận vương gia kia chuyện gì cũng giao cho các cháu. Nhưng, người có năng lực làm nhiều việc mà, chỉ cần không có nguy hiểm gì, vấn đề này cũng không lớn.”
Thiệu Thanh Viễn yên lặng gắp cho ông một con tôm: "Ông nội, ăn nhiều một chút.” MAyy dich
Bạch lão gia tử lại ném con tôm kia trở lại trong chén của hắn: "Ta không thích ăn thứ này, cháu tự mình ăn.”
Nói xong còn vẻ mặt ghét bỏ.