Chương 958: Xác nhận chân tướng
Cố Vân Đông cúi đầu buồn cười, ông nội đúng là vẫn không hiểu nội tâm sâu sắc của Thiệu Thanh Viễn mà.
Bạch Ung ăn uống xong xuôi, lại đi bắt mạch cho Kiều Kim Thủy, mạch tượng của hắn đã mạnh mẽ vững vàng hơn, cũng không có gì bất thường, nên ông quay trở về phòng nghỉ ngơi.
Bạch Hàng và Thiệu Âm không hề ra ngoài, trong phòng cũng cực kỳ im ắng.
Mãi đến ngày hôm sau, khi toàn bộ khách điếm bắt đầu náo nhiệt trở lại, Cố Vân Đông mới ra khỏi phòng.
Cô thấy nam tử cũng muốn đến đảo Lâm Tầm kia đã thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị ra ngoài, lúc quay đầu lại nhìn thấy hai người Cố Vân Đông đứng đó làm như không có việc gì, bọn họ không trả phòng cũng chẳng thu dọn đồ đạc, khiến hắn không khỏi nhíu mày.
Tàu khởi hành rất sớm, vậy mà bọn họ lại không định xuất phát, đúng là hơi kỳ lạ.
Nhưng hắn cũng chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ mà thôi, nam tử cảm thấy mình chẳng có quan hệ gì với bọn họ, sau khi trả phòng xong thì lập tức rời đi.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn chậm rãi ăn cơm sáng xong vốn bọn họ còn định lừa Bạch Ung đi.
Không ngờ ông thấy mọi người đều có mặt, thì an tâm rời đi, nói là đi dạo trên phố một chút.
Tuy nói Bạch gia thuộc về phủ Linh Châu, Bạch Ung cũng đi khắp mọi miền đất nước, nhưng ông lại chưa từng tới huyện Bình Lăng.
Hôm qua, ông thấy nơi này có vẻ rất náo nhiệt nên muốn ra ngoài đi dạo một chút. MAyy dich
Ông vừa đi, hai người tức khắc thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mãi cho đến giờ Thìn, cửa phòng Bạch Hàng và Thiệu Âm mới được mở ra.
Cố Vân Đông vừa ngẩng đầu lên, lập tức đối diện với đôi mắt sang ngời và kiên định của Thiệu Âm.
Qua một đêm, hình như bà đã hạ quyết tâm về chuyện gì đó.
Cô và Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn nhau, sau đó Thiệu Âm nói: “Vào phòng nói chuyện đi.”
Bốn người lại lần nữa ngồi xuống trước bàn, Thiệu Âm khẽ thở ra một hơi, nói: “Các con nói rất đúng, việc phải ưu tiên hàng đầu bây giờ là chứng minh những suy đoán của chúng ta.”
“Chứng minh như thế nào ạ?” Cố Vân Đông không khỏi ngồi thằng người dậy.
Thiệu m cười cười, biểu tình trở nên cực kỳ dịu dàng.
Bà nhìn về phía Bạch Hàng: “Cái vòng tay kia là các con làm giả có đúng không? Muốn biết rốt cuộc có phải bởi vì cái vòng tay đó mà ta mới phát bệnh không thì cứ thử lại một lần là biết.”
Bạch Hàng biến sắc: “Nàng nói cái gì thế? Ta không đồng ý.” Ông không biết Thiệu Âm lại có suy nghĩ như vậy.
Trước đó bọn họ cũng không dám tùy tiện lấy ra thử nghiệm, huống chi hôm qua cảm xúc của bà không ổn định, rất có khả năng bà lại bị kích thích đến phát bệnh.
Thiệu Âm lại nắm chặt tay ông, sau đó nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông, nói: “Ta sẽ không có việc gì đâu. Mọi người đã nói bệnh của ta là tâm bệnh, nhưng thuốc chữa tâm bệnh của ta đã xuất hiện. Tìm được A Dục về rồi, ta còn sợ cái gì nữa? Có mọi người ở bên cạnh, ta cảm thấy mình đã có được tất cả mọi thứ rồi, ta không sợ.”
“Mẹ.”
Thiệu Âm nói xong, đột nhiên chớp mắt một cái: “Hơn nữa, nếu như mẹ có chuyện gì, con lại châm cho ta một châm là được.”
Thiệu Thanh Viễn: “……” Ừm, hắn cảm giác đây đã trở thành lịch sử đen tối rồi.
Thiệu Âm vỗ vỗ tay: “Được rồi, đừng dong dài nữa, đến đây đi. Nhanh nhẹn lên, cha sắp về tới nơi rồi. Không phải các con muốn xác nhận sự thật trước khi kích thích ông ấy sao?”
Nhưng Bạch Hàng lại không hề nhúc nhích, ông vẫn không vui.
Thiệu Âm trợn mắt: “Chàng không cầm vòng tay đúng không? Vậy để ta tự đi lấy. Đồ vật quan trọng chàng đặt ở chỗ nào, ta đều biết hết.”
Bạch Hàng giữ chặt lấy bà, trầm mặt lên tiếng: “Để ta đi lấy.”
Sau đó, ông bưng khuôn mặt u ám lật tung cái rương mình mang theo.
Ông cất nó rất kỹ, bởi vì ông sợ Thiệu Âm sẽ vô tình nhìn thấy cái vòng tay kia.
Cuối cùng, chiếc vòng tay được lấy ra từ dưới đáy hòm, Bạch Hàng nắm chặt nó ở trong lòng bàn tay, một lúc sau ông mới xoay người trở về. MAyy dich
Tất cả người trong phòng đền nhìn ông, Bạch Hàng hít sâu một hơi, tay phải giấu ra sau người, gắt gao siết chặt vòng tay.
Đến khi Thiệu Âm đứng trước mặt ông, dưới sự thúc giục của bà, cuối cùng ông do dự giơ vòng tay ra, chỉ là hai tròng mắt ông lại nhìn chằm chằm vào Thiệu Âm.
Ánh mắt của bà đã dừng lại trên cái vòng tay, nhìn thấy dải lụa ngũ sắc, đôi đồng tử bà đột nhiên co rút lại, sắc mặt thay đổi.
Sau đó, hô hấp ngày càng dồn dập, sắc mặt bà càng lúc càng kém.
Cảm giác bất lực khiến bà gần như nghẹt thở của 20 năm trước lại ập đến, từng chút từng chút một tràn ngập trong đầu.
Khó chịu, cực kỳ khó chịu, bà vươn tay túm lấy dải lụa kia, giống như chỉ cần giữ chặt nó là có thể kéo nhi tử trở về.
Nhưng không, chiếc vòng tay kia bị người ta dùng sức kéo ra khỏi cổ tay con trai, bà chỉ có thể nắm lấy dải lụa. Dải lụa quấn quanh chiếc vòng tay như ẩn như hiện dưới mí mắt bà, bà chỉ có thể trơ mắt nhìn cổ tay đỏ bừng của nhi tử, nhìn nó khóc lớn bị người ôm đi, bà vô lực ngất xỉu.
“A…… A Dục…… A……” Gương mặt Thiệu Âm trắng bệch, hai tai ù đi không nghe được bất cứ thứ gì.
Dường như có người đang gọi bà, nhưng bà không muốn nghe, bà chỉ muốn nhi tử, muốn A Dục của bà. A Dục thật đáng thương, nó còn bé như vậy, tên bắt cóc kia vừa nhìn đã biết là người có lòng dạ độc ác, A Dục bị hắn ta bắt đi liệu sau này thằng bé có sống được không?
Không!
“Mẹ, mẹ, con ở đây, con đã về, mẹ.” Thiệu Thanh Viễn nắm lấy tay bà, dùng sức siết chặt.
Giọng nói trầm thấp và mạnh mẽ xé toạc bóng tối trước mắt bà, tựa như một dòng suối chảy vào.
Cả người Thiệu Âm đột nhiên run lên bần bật, hai tròng mắt dần dần tập trung lại, ánh mắt có chút lạnh nhạt chậm rãi nhìn sang bên cạnh.
Sau một khắc, bà bỗng nhiên gào thét khóc thành tiếng: “A Dục, A Dục con vẫn ở đây, con vẫn ở…… Ô ô.”
Thiệu Thanh Viễn vỗ vỗ lưng bà: “Con ở đây, sau này cũng sẽ không đi đâu cả, mẹ yên tâm.”
Thiệu Âm khóc mãi không dứt, Bạch Hàng đứng ở một bên sắc mắt âm trầm, thu lại cái vòng tay.
Xác nhận nguyên nhân phát bệnh của Âm Âm chắc chắn là do chiếc vòng tay quấn dải lụa ngũ sắc.
Cho nên, nếu như năm đó chiếc vòng tay thật sự rơi vào trong tay đại tẩu, vậy rất có thể bà ta chính là hung thủ.
Bạch Hàng nhắm mắt, trong lòng nặng trĩu.
Một lúc lâu sau Thiệu Âm mới bình tĩnh lại, nhận lấy khăn tay Cố Vân Đông đưa lau mặt.
Bạch Hàng không yên tâm, duỗi tay bắt mạch cho bà, Thiệu Âm lại cười nói: “Ta không sao, không cần lo lắng.”
Mạch tượng của bà quả thật đã ổn định, so với lần phát bệnh trước đã có sự thay đổi lớn.
Bà vẫn nhận ra mọi người, không hề cáu gắt đập phá đồ đạc lung tung, cũng không la hét.
Hốc mắt Bạch Hàng ửng đỏ, mỉm cười ôm chầm lấy bà: “Sau này sẽ không có chuyện gì nữa rồi.”
“Ừm.” Thiệu Âm gật gật đầu, bà cảm giác được, có lẽ chiếc vòng tay kia vẫn có thể tác động đến bà, nhưng không còn ảnh hưởng sâu như vậy nữa. Về sau, bà sẽ từ từ khỏe lên, trong tương lai sẽ không phát bệnh nữa. MAyy dich
Trái lại Bạch Hàng cảm thấy có chút kỳ quái: “Tại sao chiếc vong tay kia lại là nguyên nhân khiến nàng phát bệnh?”
Lần này Thiệu Âm không mất đi ký ức, bà kể lại chuyện năm đó khi nhi tử bị bắt đi chỉ để lại cái vòng tay quấn dải lụa ngũ sắc. Năm đó trước khi bà hôn mê, trong mắt chỉ nhìn thấy mỗi vật này, cho nên khi nhìn thấy chiếc vòng tay, từng cảnh tượng lúc ấy sẽ tái hiện lại, làm cho bà hít thở không thông.
Ba người trong phòng sau khi nghe xong thì bắt đầu trầm mặc, một lúc lâu sau vẫn không có ai lên tiếng.
Thiệu Âm cũng cảm thấy rất đau lòng, hóa ra đại tẩu không hề có ý tốt với bà.