Chương 959: Nghe lời cha
Thiệu Âm lắc đầu, bà không muốn vật lộn với những cảm xúc rối rắm này, ngẫm nghĩ lại rồi hỏi: “Chúng ta có nên nói chuyện này cho cha không?”
Nếu chỉ đơn thuần là Tuân thị nhìn Thiệu Âm không vừa mắt nên muốn đối phó bà thì thôi, nhưng ngộ nhỡ đại ca cũng tham dự vào chuyện này, thì đây chính là mâu thuẫn giữa hai huynh đệ, rất có khả năng bọn họ sẽ trở mặt thành thù.
Lão gia tử…… Có thể đón nhận chuyện này sao?
Bạch Hàng trầm ngâm một lát, rồi nói: “Đợi sau khi chúng ta trở về từ đảo Lâm Tầm, chúng ta sẽ hỏi lại huynh ấy lần nữa.”
“Được.” MAyy dich
Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, sau đó là giọng nói mà bọn họ quen thuộc: “Mau mở cửa ra, ta về rồi.”
“Là ông nội.” Cố Vân Đông nói.
Thiệu Thanh Viễn đứng dậy ra mở cửa, Bạch Ung ngước mắt lên, phát hiện cả bốn người đều có mặt ở đây thì lập tức vòng qua Thiệu Thanh Viễn đi vào, kỳ quái nói: “Sao mấy đứa lại ở đây hết thế? Đang nói chuyện gì vậy?”
“Chúng cháu đang nói là sao giữa trưa rồi mà vẫn chưa thấy ông trở về, đang tính xem có nên cho người gọi ông về ăn cơm không.”
Bạch Ung vẫy tay: “Không cần, các ngươi tự mình ăn đi. Ta cũng không phải tiểu hài tử ăn cơm còn cần các ngươi ra cửa gọi. Với lại ta đã ăn ở bên ngoài rồi, các ngươi mau……”
Lời còn chưa nói hết, ông đã dừng lại, đôi mắt sắc bén, lập tức phát hiện Thiệu Âm vừa mới khóc, ông tức khắc nhíu mày: “Con dâu, con làm sao thế? Ai bắt nạt con?”
Thiệu Âm vội vàng mỉm cười nói: “Không ai bắt nạt con cả, chẳng qua là vừa rồi chúng con nói chuyện xuất phát đi đảo Lâm Tầm, sau đó nói đến Cổ gia, nhớ tới những chuyện đã xảy ra năm đó, nên trong lòng con có chút khó chịu thôi, bây giờ đã không sao nữa rồi.”
“Không có việc gì thì tốt.” Sắc mặt Bạch Ung hơi hòa hoãn lại: “Con về sau cũng nên bớt suy nghĩ đi, chuyện quá khứ cứ để cho nó qua. Bây giờ con đã có nhi tử lại có con dâu, cuộc sống sau này còn rất dài.”
Thiệu Âm thấy ông ở nghiêm túc an ủi mình, trong lòng càng thêm chua xót, nụ cười trên mặt càng thêm dịu dàng: “Con biết rồi, con nghe lời cha.”
“Như vậy mới đúng.” Bạch Ung nhận lấy chén trà Thiệu Thanh Viễn đưa tới, sau khi ừng ực uống hết chén trà, mới nói đến chuyện khác: “Ta nghĩ rồi, các ngươi không cần phải ở lại đây chờ Kiều Kim Thủy tỉnh lại đâu. Ai mà biết mấy ngày nay hắn có thể tỉnh lại hay không, ngộ nhỡ mười ngày nửa tháng hắn không tỉnh, tất cả chúng ta đều ở lại đây hết thì rất lãng phí thời gian. Khi nào chuyến tàu tiếp theo đến, các ngươi đi đảo Lâm Tầm đi. Giải quyết mọi chuyện xong sớm, ta cũng có thể an tâm.”
“Được ạ.”
Bạch Ung thấy con cháu nghe lời thì rất vừa lòng, ông gật đầu: “Sáng sớm hôm nay ta đã đi dạo quanh bến tàu, nhân tiện hỏi thăm cho các ngươi. Hai ngày sau sẽ có chuyến tàu tiếp theo, đến lúc đó các ngươi ra bến tàu sớm đợi thuyền, đừng để lỡ tàu.”
Bạch Hàng kinh ngạc: “Cha, cha đi ra tận bến tàu à?”
“Ừm, cũng không xa lắm.” Bọn họ đặc biệt chọn khách điếm gần bến tàu, cho dù là đi bộ, quả thật cũng không tính là quá xa.
Bạch Ung thoải mái uống hai chén trà, sau đó ông bê một đống đồ lung tung mua ở trên đường trở về phòng.
“Được rồi, các ngươi mau ăn cơm trưa đi, ta về phòng nghỉ ngơi một chút. Lát nữa, ta viết cho lão đại một phong thư, cho người mang về nhà, báo cho nó biết chúng ta đã trở lại, nói hắn gọi hạ nhân mang chăn màn này nọ ra phơi nắng.”
Ông nói xong, lập tức đi về phía cửa phòng.
Bốn người còn lại trong phòng sắc mặt đại biến, Bạch Hàng đột nhiên đứng bật dậy: “Cha, đợi đã.”
Bạch Ung bị giật mình, ôm ngực quay đầu lại mắng ông một câu: “Làm gì mà phải lớn tiếng như vậy, ngươi không biết là ta đã già rồi à?” MAyy dich
Bạch Hàng vội vàng đỡ lấy ông: “Thật xin lỗi, cha, con sợ bên ngoài ồn quá cha không nghe thấy cho nên nói chuyện hơi lớn tiếng một chút.”
“Sợ ta không nghe thấy? Ta chưa già, tai ta cũng không điếc, sao lại không nghe thấy?”
Ba người Cố Vân Đông: “……”
Vừa rồi ông còn nói mình đã già rồi mà, nhất định phải vả mặt nhanh như vậy sao?
Bạch Ung hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Ngươi gọi ta làm cái gì?”
“Cha, cha muốn báo tin cho đại ca?”
“Đúng thế.”
“Không cần đâu, chúng con đi đảo Lâm Tầm, còn chưa biết tình huống trên đảo như thế nào, cần phải ở lại bao nhiêu ngày. Bây giờ cha báo tin cho đại ca là chúng con đã trở lại, nhỡ làm huynh ấy mừng hụt thì sao? Vẫn nên đợi bọn con trở về từ đảo Lâm Tầm rồi hẵng viết.”
Bạch Ung nhíu mày: “Không phải đi thu thập người Cổ gia sao? Lại còn phải cần mấy ngày à?”
“Việc này khó mà nói trước được, tóm lại cha cứ đợi bọn con trở lại rồi nói sau.”
Bạch Ung ngẫm nghĩ một lát: “Được rồi, vậy thì chờ các ngươi trở về. Bây giờ ta đi bắt mạch cho Kiều Kim Thủy, sau đó sẽ đi nghỉ ngơi, các ngươi đừng tới quấy rầy ta.”
“Dạ, cha.”
Bạch Ung trở về phòng, cuối cùng bốn người trong phòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện này trước tiên cứ quyết định như vậy đi.
Sáng sớm hai ngày sau, năm người Cố Vân Đông thu dọn một ít đồ đạc, sau đó cáo từ Bạch Ung, đi ra bến tàu.
Hai ngày nay, mặc dù ngày nào Bạch Ung cũng bắt mạch châm cứu cho Kiều Kim Thủy, nhưng hắn ngoại trừ có chuyển biến tốt đẹp ở bên ngoài ra, thì vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại như cũ.
Lần này bọn họ không đem theo hạ nhân, mang y phục gọn nhẹ giản lược lên thuyền.
Không giống với lần trước, hôm nay trên khoang thuyền có không ít khách nhân đi đến đảo.
Đoàn người Cố Vân Đông tìm chỗ ngồi xuống, lập tức nghe thấy tiếng nghị luận ở bên cạnh: “May mà ta đuổi kịp thuyền của lão Tào, lần trước ta chẳng biết gì, lên thuyền của Đao ca, ước chừng đã mất mười lượng bạc tiền phí thuyền.”
Cố Vân Đông nhướng mày, liếc nhìn Thiệu Thanh Viễn một cái.
Hắn nhớ rõ, lần trước Đao ca nói với bọn hắn hắn muốn mỗi người một trăm lượng tiền phí thuyền đó.
Xem ra Đao ca này cũng là người nhìn mặt mà hét giá rồi. Thấy bọn họ ăn mặc đẹp nên muốn lừa bịp. Cũng may bọn họ vẫn lấy lại được tiền, không tính là thiệt thòi.
Thuyền trưởng hôm nay là lão Tào, một nam tử trung niên có gương mặt hiền lành, trên mặt luôn cười, đối xử với người nào cũng rất thân thiện. MAyy dich
Nhưng những người như thế này thường là loại người trong ngoài bất nhất, nhìn thì dễ nói chuyện, thực ra lại rất khôn khéo giảo hoạt.
So sánh với phí thuyền mà Đao ca thu đúng là một trời một vực.
Một người thu một lượng bạc, nếu như hành lý nhiều thì hai lượng, so sánh với công phu sư tử ngoạm của Đao ca thì chi phí chẳng đáng bao nhiêu.
Nhưng lại quá đông người, chỉ cần nhìn người trên thuyền của bọn họ thôi, ước chừng đã có hơn ba mươi người rồi.
Mà cái thuyền kia của Đao ca, trừ phi thật sự khẩn cấp, bằng không làm gì có ai chịu ngồi? Có đôi khi một chuyến đi không có lấy nổi một người khách, tất cả mọi người đều tình nguyện đợi thuyền của lão Tào.
Trong lúc suy tư, thuyền dưới thân đã từ từ chuyển động.
Kỹ thuật của lão Tào rất tốt, lái thuyền cực kỳ ổn định vững chắc, nhưng tốc độ cũng không hề chậm.
Một canh giờ sau, con thuyền đã cập bến đảo Lâm Tầm.
Lão Tào đi tới khoang thuyền, cười tủm tỉm nói với mọi người: “Cập bến rồi, mọi người rời thuyền đi. Nhớ kỹ ngày mai thuyền sẽ quay lại huyện Bình Lăng, mọi người đừng lỡ thuyền, nếu không thì đành phải chờ chuyến tàu tiếp theo đến mới có thể trở về.”
“Đã biết, lão Tào.” Mọi người đồng ý, lục đục đứng dậy đi ra ngoài.
Mấy người Cố Vân Đông vẫn ngồi im, đợi đến khi những người khác đã rời thuyền hết, bọn họ mới chậm rãi đi ra.