Chương 960: Ngươi là Kỳ nha đầu?
Đoàn người thuê mấy căn phòng ở khách điếm mà bọn họ từng ở trước đây, khách điếm này là nơi tốt nhất trong trấn.
Cố Vân Đông thấy trong số những người đi thuyền với bọn họ trước đó, chỉ có ba người nghỉ lại khách điếm này, những người còn lại đều đi những chỗ rẻ hơn.
Cố Vân Đông thu dọn đồ đạc xong xuôi, nhìn La Kỳ vẫn luôn im lặng suốt cả chặng đường, hỏi cô bé: “Ta thấy muội chẳng nói gì hết, làm sao vậy? Không thoải mái à?”
“Không, không có.” La Kỳ lắc đầu: “Cũng không biết tại sao, trong lòng muội rất vui, nhưng lại cứ thấp thỏm không yên, huyết dịch trong cơ thể dường như đang sôi trào, không tài nào áp xuống được.”
Lúc nói chuyện, cô bé có chút bất lực ngẩng đầu nhìn Cố Vân Đông: “Vân Đông tỷ tỷ, có phải là thân thể muội không khỏe không?” MAyy dich
Cố Vân Đông bật cười: “Không phải, chẳng qua là muội quá xúc động thôi. Hay để ta nói tỷ phu bắt mạch cho muội nhé?”
La Kỳ gật gật đầu.
Thiệu Thanh Viễn bắt mạch cho cô bé, ngoại trừ mạch đập hơi nhanh ra cũng không có vấn đề gì.
La Kỳ thở phào nhẹ nhõm, cô bé biết nhất định là do mình quá hưng phấn. Cứ nghĩ đến việc Cổ gia chuẩn bị bị thu thập, loại cảm giác hả lòng hả dạ khi đại thù được báo này không dễ đè nén tí nào.
Nhìn biểu hiện của cô bé, Cố Vân Đông cũng có chút cạn lời.
Cô suy nghĩ một chút, cười nói: “Muội đã không thể bình tình lại, hay là, để ta đưa muội về nhà nhé?”
Về nhà?
La Kỳ sửng sốt: “Bây giờ ấy ạ?”
“Muội muốn trở về xem thử không?”
La Kỳ dùng sức gật đầu: “Muốn, rất muốn.”
Trong nửa năm này, thỉnh thoảng cô bé lại mơ thấy cuộc sống trước kia, mơ thấy cha mẹ ở trong căn nhà đó, trong phòng tràn ngập tiếng nói cười vui vẻ.
Đặc biệt là dạo này, càng gần đảo Lâm Tầm, cô bé càng mơ thấy giấc mơ này nhiều hơn.
Cố Vân Đông nghĩ, có lẽ nên dẫn con bé trở về xem sẽ khiến tâm trạng của con bé an ổn lại.
“Vậy thì đi thôi, chúng ta đi thuê một chiếc xe ngựa đi.”
Thiệu Thanh Viễn hỏi: “Có muốn ta đi cùng các nàng không?”
Cố Vân Đông xua xua tay: “Không cần, chúng ta không đến Cổ gia, chỉ đưa con bé về xem căn nhà cũ và thăm hàng xóm láng giềng thôi.”
“Vậy được đi thôi, ta đánh xe đưa hai người đến cửa thôn.”
Cố Vân Đông: “……” Đây không phải là đi cùng à?
Mấy người ra khỏi cửa, sau đó lập tức đi thuê xe ngựa.
Nghe nói bọn họ muốn đến thôn Nam Nhai, Bạch Hàng và Thiệu Âm cũng muốn đi cùng. Có điều bọn họ không định quấy rầy La Kỳ, chỉ nói: “Dù sao thời gian vẫn còn sớm, chúng ta muốn đến thôn Nam Nhai gọi thẳng Cổ Kính Nguyên ra, hỏi rõ chuyện năm đó. Chúng ta nhanh chóng giải quyết chuyện này cho xong rồi về sớm một chút.”
Bạch Hàng và Thiệu Âm muốn biết, rốt cuộc Lý lão nhân và Cổ Kính Nguyên có quan hệ gì.
Lý lão nhân chính là một kẻ buôn người, Cổ Kính Nguyên có quan hệ mật thiết với ông ta, hơn nữa hắn lại còn có tiền án bắt cóc Thiệu Âm. Cho nên liệu có phải Cổ Kính Nguyên cũng từng giở mánh khóe như vậy hay không? Nếu là như vậy, nói không chừng bọn họ có thể thu được không ít tin tức hữu dụng.
Nói xong, bọn họ lập tức đi thuê hai chiếc xe ngựa.
Tuy rằng Cổ gia và La gia đều ở thôn Nam Nhai, nhưng thôn Nam Nhai không nhỏ, một nhà ở đầu thôn một nhà ở cuối thôn, khoảng cách giữa hai bên có chút xa. MAyy dich
Cố Vân Đông trực tiếp đi vòng tới cuối thôn rồi dừng lại, sau đó bọn họ để Thiệu Thanh Viễn ở lại trông xe ngựa, Cố Vân Đông nắm tay La Kỳ chậm rãi đi về phía La gia.
Thôn Nam Nhai vẫn như cũ không thay đổi gì mấy so với tám tháng trước, vẫn vô cùng nghèo khổ.
La Kỳ một tay nắm tay Cố Vân Đông, một tay ôm một cái bình sứ trắng. Từ lúc xuống xe ngựa, nhìn thấy thôn Nam Nhai yên bình, quả nhiên cảm xúc của cô bé đã an ổn lại.
Ngay khi hai người chuẩn bị đi đến trước cổng La gia, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói không chắc chắn: “Kỳ, Kỳ nha đầu?”
Cố Vân Đông và La Kỳ đồng thời quay đầu lại, ngay sau đó, trên mặt La Kỳ lập tức nở nụ cười: “Thím Dư.”
“Ai a, đúng là ngươi rồi.” Thím Dư vỗ đùi một cái, đánh giá La Kỳ từ trên xuống dưới, vẻ mặt đầy khiếp sợ: “Ngươi, ngươi thay đổi nhiều quá. Nửa năm trước vẫn còn ốm nhom vậy mà bây giờ đã trở thành tiểu thư nhà giàu rồi.”
Quả thật La Kỳ thay đổi rất nhiều. Lúc trước cô bé ăn không đủ no mặc không đủ ấm, rõ ràng đã tám tuổi rồi, nhưng trông như chỉ mới sáu tuổi.
Mấy ngày nay, cô bé ở Cố gia ăn ngon ngủ kỹ, tuy rằng bởi vì phải giữ đạo hiếu mà vẫn ăn chay, nhưng mà ở Cố gia cho dù là ăn chay cũng dùng không ít dầu muối, hơn nữa còn có đủ loại trái cây và đồ ăn vặt, chẳng lẽ dáng dấp La Kỳ không xinh đẹp hơn sao?
Còn cả quần áo trên người cô bé cũng thay đổi, ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề, quả thực giống như biến thành một con người khác. MAyy dich
Bởi vậy nên vừa nãy thiếu chút nữa thím Dư đã nghĩ là mình nhìn nhầm, cho đến nhìn thấy cô bé đi thẳng đến căn nhà cũ của La gia, bà mới không chắc chắn gọi một tiếng.
Ánh mắt thím Dư có chút phức tạp, ngước mắt nhìn về phía Cố Vân Đông.
Nghe nói La Kỳ được cô nương này đưa đi, cô nương này thực sự đã chăm sóc Kỳ nha đầu rất tốt, cuối cùng cô bé cũng coi như là khổ tận cam lai rồi.
Ngược lại thím Dư, đứng ở trước mặt hai người họ lại bắt đầu có chút không được tự nhiên.
Bà và La Kỳ, một trên trời một dưới đất.
Nghĩ đến đây, thím Dư muốn rời đi.
Giờ phút này La Kỳ lại cúi đầu, con ôm cái bình sứ trắng từ bên trong lấy ra mấy cái kẹo que, đưa cho thím Dư: “Thím, cái này cho mấy người A Hoa ăn. Đây là kẹo vị trái cây, rất ngọt, ăn rất ngon, thím cũng nếm thử đi.”
Trong cái bình này đầy ắp kẹo, là cô be tự mình tích góp tiền mua.
Cô bé trưởng thành sớm, cho nên mặc kệ Cố Vân Đông đã đồng ý với mẹ cô bé là sẽ chăm sóc cô bé, nhưng trong lòng La Kỳ vẫn luôn bất an. Ở Cố gia cô bé luôn giành làm việc, thường xuyên thức khuya dậy sớm.
Nhưng Cố gia cũng không thể để cô bé làm không công, bọn họ sẽ tìm đủ các loại lý do để cho cô bé một ít tiền tiêu vặt.
La Kỳ không muốn nhận, nhưng cô bé không thể lay chuyển được Cố Vân Đông.
Hơn nữa ngày lễ ngày tết, Cố Vân Đông sẽ cho mấy đệ đệ muội muội mình một ít đồ chơi và tiền tiêu vặt, đương nhiên là không thể nào thiếu phần của La Kỳ. Còn có lần trước khi Liễu Duy thành thân, người này ngốc nghếch lại lắm tiền, lúc đón dâu ném rất nhiều tiền, sau đó còn tặng thêm cho mấy đứa nhỏ một cái hồng bao lớn.
Cho nên trong tay La Kỳ cũng có một món tiền nhỏ.
Lần này phải trở về, cô bé đã đến xưởng Cố gia mua kẹo que. Con bé muốn tặng cho những người từng chăm sóc mình, nhưng không có cơ hội rời khỏi Lâm Tầm và người chưa từng ăn kẹo nếm thử hương vị của thế giới bên ngoài.
Trước kia cô bé không có năng lực, bây giờ con bé muốn cố gắng hết mình.
La Kỳ là người trong nhà, Cố Vân Đông tính cho con bé giá vốn. MAyy dich
Cô bé gần như đã cầm hết tiền đi mua kẹo rồi, dù sao con bé không có nhiều tiền tiết kiệm lắm, vừa nhiều lại đắt con bé cũng mua không nổi.
Tay tím Dư bị nhét đầy kẹo, nhìn những viên kẹo màu sắc rực rỡ hết sức đẹp mắt, làm bà nhất thời ngơ ngẩn.
“Thím, thím đi làm việc của thím trước đi, cháu vào nhà gặp mấy người Cao Lan.” Trước khi con bé rời đi, căn nhà đã để lại cho huynh muội Cao gia ở.
La Kỳ nói xong, định rời đi.
Trong ánh mắt thím Dư thoáng hiện lên một tia phức tạp, đột nhiên lên tiếng gọi con bé lại: “Kỷ nha đầu, ngươi chờ một chút.”
La Kỷ quay đầu: “Thím Dư, sao vậy ạ?”
“Ngươi……” Thím Dư nhìn cô bé, muốn nói rồi lại thôi, nhìn bộ dạng này hình như có chuyện muốn nói. Có điều nhìn Cố Vân Đông ở bên cạnh, bà lại im lặng.
Cố Vân Đông nhướng mày hiểu ý, cô sờ sờ đầu La Kỳ nói: “Ta ở bên kia đợi muội, muội cứ nói chuyện với thím một lát đi.”