Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 961 - Chương 961. Vậy Thật Kỳ Quái

Chương 961. Vậy thật kỳ quái Chương 961. Vậy thật kỳ quái

Chương 961: Vậy thật kỳ quái

Cố Vân Đông vươn tay ra nhận lấy bình kẹo trong tay La Kỳ, sau đó đi ra xa khoảng hai mươi mét thì dừng lại, quay đầu nhìn qua chỗ khác.

Thím Dư thấy thế, kéo La Kỳ sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Kỳ nha đầu, ngươi có phải bây giờ đã không hận nhà ngoại mình nữa không? Cho nên lần này, ngươi muốn đưa người nhà Cổ gia về kinh?”

La Kỳ ngẩn ra: “Vì sao thím lại nghĩ như vậy?”

“Không phải ngươi ở cùng Thiệu phu nhân sao? Lần trước các ngươi đi rồi, người nhà Cổ gia nói, phu thê Thiệu công tử được bằng hữu bọn họ ủy thác, nên mới thay bọn họ bôn ba, hi vong có thể dẫn bọn hắn rời khỏi đảo Lâm Tầm. Lần này các ngươi đến đây, có phải là có tin tốt gì không?”

Chuyện này……

La Kỳ biết lý do trong đó, nhưng cô bé không thể thề giải thích với thím Dư.

Bởi vậy cô bé lắc đầu nói: “Thím hiểu lầm, không có chuyện này đâu. Đúng lúc Vân Đông tỷ tỷ có chuyện đi ngang qua đây, nên mới đưa cháu về thăm nhà, buổi sáng chúng cháu vừa mới rời thuyền đã đi thẳng đến đây.”

Thím Dư nghe vậy, ngẩn người: “Ngươi vừa mới đến đây buổi sáng ư? Vậy thật kỳ quái.”

“Kỳ quái cái gì?” MAyy dich

Thím Dư thấy dáng vẻ này của cô bé, đột nhiên không biết nói sao cho phải, thật lâu sau bà mới hơi gian nan lên tiếng: “Ta nói cho ngươi biết, hai ngày trước có một người tới Cổ gia, nói là, nói là được Hoàng Thượng ân chuẩn, đến đưa cả nhà Cổ gia về kinh. Tất cả người Cổ gia đều được đặc xá, rất nhanh có thể rời đi. Ai……”

Nói xong, bản thân thím Dư cũng cảm thấy có chút không cam lòng.

Cũng không biết người nọ là người nào, mà lại có năng lực lớn đến như vậy, có thể đưa người nhà Cổ gia rời khỏi đảo Lâm Tầm, thoát khỏi biển khổ.

Dựa vào cái gì chứ, người nhà họ Cổ chẳng phải thứ tốt đẹp gì, thật đúng là ông trời không có mắt mà.

“Vừa rồi ta nhìn thấy ngươi, còn tưởng rằng người đó đi cùng các ngươi. Còn nghĩ có phải ngươi đã buông bỏ khúc mắc với nhà họ Cổ và có ý định nối lại quan hệ với nhà bọn họ rồi không.” Nếu thật là như vậy, thím Dư chỉ sợ La muội tử nhất định sẽ đội mồ sống dậy bóp chết đứa con gái bất hiếu này.

Bà biết Cổ Ngọc Văn hận người nhà họ Cổ đến mức nào.

La Kỳ nghe vậy thì ngẩn người, cô bé không dám tin nhìn thím Dư, thình lình túm lấy tay bà: “Thím nói cái gì, người nhà họ Cổ được ân xá chuẩn bị về kinh?”

Thím Dư bị cô bé nắm tay đến phát đau, nhưng bà có thể nhìn ra sự chán ghét của La Kỳ đối với Cổ gia, biết trong lòng cô bé không dễ chịu, đành phải cố nín nhịn, gật đầu nói: “Đúng vậy, bây giờ chuyện này đã đồn khắp cả thôn rồi. Nếu ngươi không tin, cứ tùy tiện đi hỏi thăm một chút là biết.”

La Kỳ có chút thất thần buông tay bà ra, sắc mặt trắng bệch, đột nhiên hai mắt đỏ bừng nghiến răng nghiến lợi hung ác hét to: “Dựa vào cái gì chứ?”

Sau đó, con bé bất ngờ xoay người lại, lao nhanh về phía trước.

Thím Dư sửng sốt, tức khắc dậm dậm chân đuổi theo: “Kỳ nha đầu ngươi làm gì thế? Quay về đi, đừng xúc động ah.”

Cố Vân Đông bị tiếng hét của con bé kéo lại, quay đầu qua lập tức nhìn thấy La Kỳ đang chạy đi.

Sắc mặt cô thay đổi, lúc La Kỳ chạy ngang qua, cô dùng một tay kéo người lại: “La Kỳ muội làm sao vậy?”

La Kỳ giãy giụa mấy lần nhưng không thoát ra được, cả người mềm nhũn ngã xuống đất, đột nhiên khóc rống lên: “Dựa vào cái gì, cả nhà bọn họ đều đáng chết, dựa vào đâu mà bọn họ lại được thả ra. Người tốt không được đền đáp, vậy mà kẻ ác lại có thể hưởng phúc, ta không muốn, ta không muốn, ta muốn giết chết bọn họ……” MAyy dich

Thím Dư chạy tới, vội vàng bịt miệng cô bé lại: “Ai da, Kỳ nha đầu ngươi nói bé thôi. Đây chính là ân điển của Hoàng Thượng, ngươi nói như vậy sẽ bị bắt đi đó.”

Cố Vân Đông đặt bình hoa trong tay xuống đất, ôm lấy La Kỳ nhẹ nhàng vỗ lưng, nhỏ giọng trấn an cô bé một lúc, đến khi tiếng khóc của cô bé nhỏ dần, hơi thở từ từ ổn định, cô mới buông tay ra.

Cố Vân Đông nhìn thím Dư đứng trước mặt, nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì? Bà đã nói gì với cô bé?”

Thím Dư biết cô không phải cùng một hội với đám người tới hai ngày trước, thoáng yên tâm, lặp lại những lời vừa rồi một lần nữa.

Sắc mặt Cố Vân Đông đột ngột thay đổi, hơi siết chặt ngón tay.

Lại còn có chuyện như vậy? Có người đến cứu Cổ gia ư?

Không xong rồi, cha mẹ họ đi tìm Cổ Kính Nguyên.

Cố Vân Đông vội vàng gật đầu với thím Dư: “Đa tạ thím đã báo cho chúng ta biết. Tâm trạng La Kỳ không tốt, ta đưa cô bé đi trước, đợi cô bé bình ổn lại, ta lại dẫn cô bé đến thăm mọi người. Nhờ thím đừng nói chuyện đã từng gặp chúng ta cho ai, tránh cho mấy người Cổ lão đầu tới tìm La Kỳ gây chuyện.”

Nơi này ở cuối thôn, vốn dĩ chẳng có mấy người ở, bên La gia lại càng hẻo lánh hơn.

Vừa rồi trên đường đến đây, mặc dù bọn họ cũng nhìn thấy một vài người, nhưng không có ai nhận ra cô và La Kỳ cả.

Trước đó, bọn họ không sợ sẽ bị người khác nhận ra rồi báo lại cho người nhà họ Cổ, dù sao bọn họ đến là để thu thập Cổ Kính Nguyên.

Nhưng bây giờ……

Kỳ thật thím Dư có chút hối hận vì đã nói cho La Kỳ biết. Bà không ngờ La Kỳ lại có phản ứng lớn như vậy. Thấy Cố Vân Đông nói thế, bà không ngừng gật đầu: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không nói cho ai. Làm phiền ngươi chăm sóc tốt cho Kỳ nha đầu.”

Cố Vân Đông kéo La Kỳ đứng dậy, một tay nắm lấy tay cô bé, một tay còn ôm cái bình kẹo kia, sau đó vội vàng sải bước về phía chiếc xe ngựa đậu ở đằng xa.

La Kỳ cúi thấp đầu, mặc dù cô bé không khóc, nhưng cơ thể lại khẽ run nhè nhẹ, sự tức giận cùng không cam lòng tích tụ trong cơ thể dường như đông đặc lại.

Sau khi Cố Vân Đông đi khỏi tầm mắt của thím Dư, cô mới đè thấp giọng nói: “Yên tâm, nhất định chúng ta sẽ không bỏ qua cho người nhà họ Cổ. Muội có thù oán với bọn họ, sao chúng ta lại không có chứ?” MAyy dich

La Kỳ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng về phía trước. Đôi mắt của Cố Vân Đông cực kỳ kiên định, thậm chí trong mắt còn mang theo một tia tức giận u ám, cô bé đột nhiên cảm thấy an lòng.

Đúng vậy, mình lo lắng cái gì chứ? Vân Đông tỷ tỷ chính là quận chúa, Cổ Kính Nguyên hãm hại Thiệu tỷ phu và người nhà thất lạc nhiều năm như vậy, sự căm hận của Bạch gia với hắn, chẳng kém mình là bao. Hơn nữa mặc kệ là Vân Đông tỷ tỷ hay là tỷ phu, bọn họ đều là những người cực kỳ cực kỳ thông minh, nhất định sẽ có cách không để cho bọn hắn trở lại kinh thành.

La Kỳ thở ra một hơi, nhưng rất nhanh lại lo lắng nói: “Nhưng mà thím Dư nói, bọn họ được Hoàng Thượng ân xá, còn có một người tự mình đến đưa bọn hắn trở về, nếu như chúng ta kháng chỉ, sẽ bị chém đầu.”

Cố Vân Đông cười một tiếng: “Làm sao Hoàng Thượng nhớ rõ Cổ gia có những ai được? Đoán chừng là ở Kinh Thành có người thay bọn hắn nói chuyện, nên mới để bọn hắn chạy thoát. Thật không ngờ, vậy mà còn có người sẽ ra tay cứu bọn hắn. Nhưng bọn họ có thể cứu người thì chúng ta cũng có thể đạp ngã bọn họ một lần nữa.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đi tới chỗ đậu xe ngựa.

Thiệu Thanh Viễn đang ngồi ở càng xe, nhìn thấy các nàng trở về hơi kinh ngạc: “Sao nhanh như vậy mà đã quay về rồi? “

Cố Vân Đông đặt lại bình kẹo vào trong tay La Kỳ, ghé vào tai Thiệu Thanh Viễn nhỏ giọng kể lại một lần nữa.

Thiệu Thanh Viễn ngẩn người, ngay sau đó trầm giọng nói: “Đi, chúng ta đi tìm cha mẹ trước đã.”

Ba người họ lại lên xe ngựa, nhanh chóng đánh xe chạy tới đầu thôn Nam Nhai.

Bình Luận (0)
Comment