Chương 962: Hai người họ Thiệu chính là đồ tiện nhân
Xe ngựa dừng lại ở đầu thôn, Cố Vân Đông nhìn trái ngó phải, mãi mà không thấy xe ngưa của Bạch Hàng và Thiệu m đâu.
Cô không khỏi nhíu mày: “Có phải cha mẹ đã động thủ rồi không?”
“Có lẽ vậy, chúng ta đến Cổ gia trước xem thử.”
Cố Vân Đông gật đầu, sau đó tháo trâm cài tóc xuống, lấy một cái khăn quấn quanh đầu. Mượn tay nải che lại, từ trong không gian lấy ra hai bộ y phục cũ, đưa cho Thiệu Thanh Viễn một bộ.
Tâm tư của La Kỳ không đặt ở chỗ này, thấy hai bộ y phục bụi bặm trong bao quần áo cũng không cảm thấy có gì không thích hợp.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn thay quần áo xong, thì nói với La Kỳ: “Muội ở lại đây trông xe ngựa, chúng ta đi hỏi thăm tình hình một chút.”
La Kỳ há miệng thở dốc, mặc dù cô bé cũng muốn đi, nhưng cô bé biết mình chẳng có bản lĩnh gì, đi theo chỉ tổ kéo chân gây thêm phiền toái cho hai người Cố Vân Đông.
Bởi vậy cô bé ngoan ngoãn gật đầu: “Muội biết rồi, muội sẽ không chạy lung tung, chỉ ở yên trong xe ngựa không đi ra ngoài. Vân Đông tỷ tỷ yên tâm.” MAyy dich
“Nhớ kỹ, chúng ta sẽ không bỏ qua cho người nhà họ Cổ. Cho nên kể cả muội nhìn thấy bọn họ đi ngang qua mình, cũng không được xúc động hành động hấp tấp, nếu không biến khéo thành vụng, ngược lại sẽ làm hỏng để hoạch để bọn họ tránh được một kiếp.” Cố Vân Đông thật sự sợ La Kỳ không kiềm chế được, sự chán ghét và hận ý của tiểu cô nương này với Cổ lão đầu quá sâu.
La Kỳ hít một hơi thật sâu: “Dạ, muội sẽ nghe lời tỷ.”
Cố Vân Đông xoa đầu cô bé, sau đó đưa xe ngựa vào một góc khuất người.
Xe ngựa này bọn họ thuê ở trên trấn, cũng không mới lắm, nhìn qua khá giống với những chiếc xe ngựa vận chuyển hàng hóa khác. Lúc thôn dân đi ngang qua cũng chỉ liếc nhìn một chút, chứ không để ý nhiều.
Sau khi dàn xếp ổn thỏa xong, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn nhanh chóng đi vào trong thôn .
Vào thời điểm này hơn phân nửa người ở trong thôn đều đang ở trên núi hoặc là ở ngoài ruộng làm việc, hai người Cố Vân Đông cũng không đụng phải nhiều người lắm.
Mãi cho đến khi…… Đến gần cổng nhà Cổ gia.
Cổng nhà Cổ gia có hai tảng đá lớn, thỉnh thoảng sẽ có mấy đứa nhỏ chơi ở trên hai tảng đá đó.
Nhưng thời điểm này trời rất nóng nên ban ngày sẽ không có đứa trẻ nào đến đây.
Vậy mà giờ phút này lại có rất nhiều ngươi vây quanh tảng đá lớn, trong đó có một giọng nói mà hai người Cố Vân Đông cực kỳ quen tai. MAyy dich
“Là Mao thị, thê tử của Cổ Kính Nguyên.”
Giọng Mao thị rất to, từ nhỏ nàng ta đã lớn lên ở đảo Lâm Tầm, phải dãi nắng dầm mưa nên cả người đen nhẻm khí lực cũng lớn. Nàng ta có thể làm nhiều việc, bởi vậy Cổ Kính Nguyên mới cưới nàng ta.
Lúc này nàng ta đang đứng giữa năm sáu người phụ nhân, lớn tiếng nói: “…… Mấy ngày nay, nhà chúng ta đã chuẩn bị xong hết cả rồi, rất nhanh bọn ta có thể rời khỏi nơi quỷ quái này. Ai da, nhắc tới chuyện này thật đúng là làm người ta bất ngờ mà. Lúc trước, ta còn nghĩ mình sẽ phải ở lại đảo Lâm Tầm cả đời, ai biết lại đột nhiên lại có tin mừng như vậy.”
Có người hỏi: “Ngươi nói có người mang các ngươi rời đi, có phải chính là hai người tới cuối năm ngoái gọi là Thiệu, Thiệu công tử gì đó không?”
“Phi……” Mao thị nghe vậy, hung tợn phỉ nhổ một cái, hừ lạnh nói: “Đừng nhắc đến hai đồ tiện nhân đó, hai người bọn họ căn bản chính là đồ lừa đảo. Nói cái gì mà chịu người ủy thác tới thăm chúng ta, xong rồi thôi, nhưng người đến đây lần này lại nói với chúng ta là không có chuyện này. Thạch Lợi An mà tên họ Thiệu này nói nghèo rớt mùng tơi không tiền không thế, sao có thể phái người tới cứu chúng ta được? Hắn có bản lĩnh đó sao?”
“A?” Trên mặt nhưng người xung quanh đầy vẻ ngạc nhiên: “Vậy họ Thiệu có ý đồ gì?”
“Ai mà biết được?” Mao thị hừ lạnh: “Nhưng mà lần trước khi bọn họ rời đi đã dẫn Kỳ nha đầu theo, cũng không biết Kỳ nha đầu kia xảy ra chuyện gì rồi.”
Mọi người nghe xong cũng có chút thông cảm. Đúng vậy, tiểu nha đầu La Kỳ kia đã mất cha mẹ, nhà ngoại lại không đáng tin cậy, còn gặp phải hai kẻ lừa đảo, không biết rời khỏi đảo Lâm Tầm, cô bé sẽ gặp phải chuyện gì.
Không cần nghĩ cũng biết, bé gái bị bắt đi, không phải là làm con dâu nuôi từ bé cho người ta, thì chính là bị đưa đến địa phương dơ bẩn.
Nha đầu La Kỳ này cũng thật đáng thương, từ nhỏ đã chẳng được sống ngày nào yên ổn.
Mà người nghe được giọng nói đĩnh đạc của Mao thị, Cố Vân Đông: “……” Ngươi thử nói một tiếng tiện nhân lại lần nữa thử xem. MAyy dich
Nhưng sau khi nghe mấy lời Mao thị nói, Cố Vân Đông không khỏi cảm thấy may mắn vì cô và Thiệu Thanh Viễn đã thay y phục trước khi đến đây, bằng không sẽ bị coi là kẻ lừa đảo.
“Mao thi nói chuyện ở bên ngoài, chắc cha mẹ không ở Cổ gia.” Bằng không nhất định bây giờ trong nhà họ Cổ rất rối loạn, làm gì có chuyện Mao thị có thể nhàn hạ ở đây khoe khoang với người ta chứ?
“Thế bọn họ đi đâu?” Ngoài thôn không thấy ai, ở Cổ gia cũng không có người.
“Chúng ta đi xem thử, nhìn xem Cổ Kính Nguyên có ở đây không.”
Cố Vân Đông gật đầu, Mao thị vẫn còn đang nói chuyện ở bên kia: “…… Mệnh của nha đầu kia không tốt, ngươi nói xem đợi thêm tám chín tháng nữa, lại có người từ kinh thành đến, nói không chừng cha mẹ chồng ta đại phát thiện tâm, sẽ mang nha đầu kia cùng quay trở về kinh thành, dù sao nha đầu kia cũng không có họ hàng thân thích ở đây, ai, đúng là số mệnh đã an bài mà.”
Nàng ta cảm thán một câu, cổng nhà Cổ gia đột nhiên bị mở ra, khuôn mặt Tống thị âm trầm mắng: “Ngươi ở bên ngoài nói mấy lời vô nghĩa làm cái gì? Còn rề rà không chịu về nấu cơm sao? Cũng không nhìn bây giờ mà mấy giờ rồi, ngươi muốn chúng ta đói chết có đúng không?”
Mao thị vội nhét hạt dưa vào trong tay áo, tươi cười chạy tới, phối hợp với làn da đen nhánh của nàng ta, có vẻ càng thêm dọa người.
“Mẹ, con về đây, con về ngay đây. Hôm nay chúng ta ăn cái gì? ? Thịt kho tàu thì sao? Ngày hôm qua tướng công nói muốn ăn, hai đứa cháu trai mẹ cũng nói muốn ăn.”
“Là ngươi thèm ăn thì có. Được rồi, mau đi làm việc đi.”
Mẹ chồng nàng dâu hai người một trước một sau đi vào nhà, cổng lớn “Ầm’ một tiếng bị đóng sầm lại. Tống thị còn chẳng hề liếc nhìn mấy phụ nhân đang xem náo nhiệt kia một cái.
Mà những phụ nhân đứng bên cạnh tảng đá lớn lại ‘phi’ một tiếng, bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.
“Đắc ý cái gì chứ? Mao thị tưởng rằng mình có thể đến Kinh Thành hưởng phúc chắc, cũng không thử nhìn lại dáng vẻ dáng vẻ của mình xem.”
“Đúng vậy, nếu nhà bọn họ trở về kinh thành, người đầu tiên gặp xui xẻo chính là Mao thị. Người cao lớn thô kệch lại xấu xí như vậy, so sánh với những cô nương xinh đẹp ở trong Kinh Thành, Cổ Kính Nguyên còn không ghét bỏ chết nàng ta? Chờ xem, đợi đến khi quay trở lại Kinh Thành, nàng ta chính là Khương thị thứ hai.”
“Cần gì phải đợi đến lúc trở lại kinh thành? Ngươi không thấy ánh mắt vừa rồi của Tống thị à, ngữ khí kia, cộng thêm dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến đó. Ngươi nói xem, nếu là trước đây liệu bà ta có dám nói chuyện với Mao thị như vậy không? Mao thị có sức lực có thể làm việc, còn sinh hai đứa con trai, ở trong nhà tràn đầy tự tin. Nhưng các người nhìn điệu bộ của nàng ta vừa rồi xem, dáng vẻ ngoan ngoãn chân chó. Còn chưa đến Kinh Thành đã như vậy, đến kinh thành còn đến mức nào nữa?”
“Cũng không biết là nàng ta đắc ý cái gì, người ta trở về Kinh Thành nhất định sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn, mà nàng ta, chỉ sợ là sẽ khó sống.”
“Lại còn nói muốn dẫn La Kỳ theo, nếu như lúc ấy La Kỳ không đi thì con bé đã bị bán cho Lưu thiếu gia rồi.”
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn không ở lại nghe thêm nữa. Bọn họ vòng qua hai tảng đá, nhanh chóng đi ra sân sau Cổ gia.
Ở đây không có người nào, hai người lấy đà nhún người một cái, nhảy thẳng vào trong sân.
Phòng bếp phía trước vang lên tiếng lách cạch, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn trốn dưới bệ cửa sổ, rất nhanh đã nghe thấy tiếng nói chuyện ở bên trong.