Chương 970: Có nhân chứng có vật chứng
Nhưng có đắc tội hay không cũng phải xem Cổ Kính Triết lựa chọn thế nào. Nếu hắn chọn Thu di nương, thế thì bên Lỗ vương kia đương nhiên là hắn xác định rồi, nếu như hắn chọn Cổ Nghĩa Bình, vậy phải xem Lỗ vương và thái phó đấu đầu nhau thôi.
"Vậy phải xem Phàn tướng lĩnh cân nhắc thế nào, rốt cuộc muốn để cho người Cổ gia rời khỏi đảo Lâm Tầm, từ nay về sau trời cao biển rộng, tự do tự tại, hay là muốn cho bọn hắn vĩnh viễn không có cơ hội xoay người."
Con ngươi của Phàn tướng lĩnh run lên, đương nhiên hắn muốn người Cổ gia vĩnh viễn không thể xoay người.
Phàn tướng lĩnh rất rõ, người nhà họ Cổ mang thù, hơn nữa bọn hắn lại máu lạnh vô tình.
Với nhiều năm ân oán giữa hắn và người nhà họ Cổ, mấy người nhà họ Cổ này chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Nếu Cổ gia quay về kinh thành, kết thân với Lỗ vương gia, biết đâu được Lỗ vương gia lại cho người ngáng chân làm khó dễ, nói không chừng đến lúc đó, kẻ không may chính là bản thân hắn rồi. MAyy dich
Đã như thế, chi bằng tiên hạ thủ vi cường.
Phàn tướng lĩnh cân nhắc nhiều thứ, tuy trong lòng hắn đã quyết định, nhưng hắn vẫn lộ ra vẻ do dự, hỏi: "Quận chúa muốn kiện người này, mạt tướng đương nhiên sẽ xử lý theo lẽ công bằng, tuyệt đối không để cho loại ác đồ này nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật. Nhưng mà, mặc kệ là thẩm án ở nơi nào, đều phải có chứng cớ, quận chúa, người có chứng cớ hay không?"
"Cái này, chính là chứng cớ."
Cố Vân Đông lấy từ trong tay áo ra một cái ngọc bội, đưa cho Phàn tướng lĩnh.
Có chứng cớ? Con ngươi của Phàn tướng lĩnh sáng ngời.
Hơn nữa hắn thấy hai vợ chồng quận chúa này rõ ràng đã có chuẩn bị trước khi đến, chắc hẳn chứng cớ, nhân chứng đều rất đầy đủ. Lúc này Phàn tướng lĩnh mới đưa tay, làm tư thế mời: "Quận chúa, quận mã gia xin dời bước, chúng ta đi thư phòng nói chuyện."
"Được."
Hai người đi theo Phàn tướng lĩnh vào thư phòng.
Sau đó, Thiệu Thanh Viễn kể về thân thế của mình cho Phàn tướng lĩnh biết, việc này cũng không có gì phải giấu giếm cả.
Nếu nữ tử bị người bắt cóc lại trở về quê nhà, có lẽ sẽ bị người khác nói này nói kia, cho rằng trong sạch của nàng khó giữ được.
Thế nhưng, nếu là nam tử thì sẽ không có lo ngại lớn như thế, hơn nữa thân phận của Thiệu Thanh Viễn còn ở đó.
Bạch gia có con trai mất tích nhiều năm, điều này có không ít người biết, hiện tại chỉ cần biết kẻ bắt cóc là ai mà thôi.
Phàn tướng lĩnh nghe xong trợn mắt há hốc mồm. Hắn không ngờ vị Thiệu công tử đứng trước mặt hắn, người vẫn luôn đứng sau lưng Vĩnh Gia quận chúa, rất ít nói chuyện, không biểu lộ thái độ gì, giống như bản thân không tồn tại, lại có lai lịch lớn như vậy.
Hắn là người phát hiện phương pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa, là vị Thiệu đại phu chính tay giúp Nhị hoàng tử ngừa bệnh, là quan lại.
Hắn còn là người của Bạch gia, là cháu trai ruột của vị thần y có y thuật cao minh xuất quỷ nhập thần kia, là truyền nhân của nhà họ Bạch.
Hắn chỉ vừa mới tiếp xúc với y thuật trong ba năm mà thôi, thế mà lại không thua kém gì so với những lão đại phu đã hành nghề vài thập niên kia.
Phàn tướng lĩnh nghe những việc Thiệu Thanh Viễn từng trải qua, giống như đang nghe một câu chuyện truyền kỳ vậy.
Một công tử rõ ràng được sinh ra trong một gia đình phú quý hiển hách, lại bị người bắt cóc từ lúc nhỏ, bị mang đến nông thôn, trải qua nhiều lần sinh tử đều kiên cường sống sót.
Rõ ràng chỉ là người không có danh tiếng gì, chưa bao giờ đọc sách cũng không có bất kỳ người thân nào, chỉ là một tên nhóc lớn lên ở nông thôn. Lại có thể trong vòng mấy năm ngắn ngủi như thế đạt tới thành tựu như vậy, quả thực khiến cho người khác trầm trồ thán phục.
Mọi người đều có tâm lý ngưỡng mộ kẻ mạnh, Phàn tướng lĩnh cảm thấy Thiệu Thanh Viễn trước mắt là một một người tài giỏi.
Nụ cười của Phàn tướng lĩnh lập tức rõ ràng hơn vài phần: "Có Thiệu công tử làm nhân chứng, lại có ngọc bội này làm bằng chứng, hơn nữa ngọc bội này cũng có dấu vết để lần theo, muốn định tội của Cổ gia, cũng không khó."
Phàn tướng lĩnh không còn vẻ chán chường nôn nóng như trước, hắn đứng dậy mở cửa thư phòng, tinh thần phấn chấn hô lớn với người ở ngoài cửa: "Người đâu, mau bắt cả nhà họ Cổ đến đây cho bổn tướng. Đúng rồi, phái người đi tìm, tìm xem tên Cổ Kính Nguyên kia rốt cuộc đang ở nơi nào, biết đâu hắn nghe được tin tức Vĩnh Gia quận chúa đến, cho nên mới chột dạ trốn đi luôn rồi." MAyy dich
Cố Vân Đông: ". . ." Không, hắn không có.
Thiệu Thanh Viễn vỗ vỗ bả vai của Phàn tướng lĩnh, nói: "Không cần tìm Cổ Kính Nguyên."
"Vì sao?"
"Hắn bị chúng ta bắt."
Gì? ? ?
Trên mặt Phàn tướng lĩnh tràn đầy sự khó hiểu, không phải, cho dù các ngươi muốn trả thù, cũng không cần dùng phương thức như vậy chứ?
Khóe miệng của Phàn tướng lĩnh khẽ co giật một cái, rồi hắn nhanh chóng gọi người đi theo Thiệu Thanh Viễn đến khách điếm, mang Cổ Kính Nguyên về trước.
Nghe nói bọn họ ở khách điếm, vậy mà lại ở cùng nơi với Đỗ Thiên Khánh kia, Phàn tướng lĩnh nhanh chóng dặn dò phó tướng, lúc đi phải nhớ tránh Đỗ Thiên Khánh ra.
Phàn tướng lĩnh không muốn mọi việc phức tạp hơn, đợi đến lúc định tội cho người của Cổ gia rồi, lại đến thông báo cho Đỗ Thiên Khánh sau.
Cố Vân Đông há to miệng, sau cùng cô vẫn không nói thân phận Đỗ Thiên Khánh chính là Cổ Kính Triết ra.
Dù sao hiện giờ Cổ Kính Triết cũng là người thân duy nhất của La Kỳ, lúc này cũng chưa rõ hắn sẽ đứng về phía bên nào, không nên để hắn bị người của nhà họ Cổ liên lụy.
Rất nhanh sau đó, Cổ Kính Nguyên đã bị mang tới, hắn tỉnh dậy, trong bụng cực kỳ khó chịu, miệng cũng khát, môi đã khô nứt nẻ.
Hai người Bạch Hàng và Thiệu Âm trời đánh kia, lại dám trơ mắt ếch ra nhìn như thế, không những không cho hắn ăn uống bất cứ thứ gì, còn cố ý ở trước mặt hắn ăn lấy ăn để đủ loại điểm tâm thơm nức.
Phàn tướng lĩnh thấy dáng vẻ chật vật của Cổ Kính Nguyên thế này, cảm xúc. . . thật phức tạp.
Thật vui sướng lại rất đồng tình.
Quả nhiên, đắc tội ai cũng không thể đắc tội người học y, có rất nhiều biện pháp làm cho ngươi sống không bằng chết.
Hắn lại cho người đưa nước cho Cổ Kính Nguyên uống, lát nữa, còn cần phải bắt hắn ta nói chuyện, yết hầu khô khốc như thế cũng không quá thuận tiện.
Cổ Kính Nguyên uống nước xong, còn chưa thấy đủ: "Ta sắp chết đói rồi, cho ta ăn chút gì đi, mở trói cho ta."
Phàn tướng lĩnh không để ý tới hắn, lại cho người mang hắn ra ngoài.
Không bao lâu sau, người Cổ gia đã bị mang đến nơi đóng quân.
Nơi này của Phàn tướng lĩnh không phải nha môn, tuy nói là vệ sở, nhưng nơi đây cũng không có Huyện lệnh Tri phủ thẩm án như những nơi khác.
Mà sảnh trước nơi đây cũng là chỗ thẩm án, mặc dù quanh năm không dùng. Phàn tướng lĩnh cho người dọn bàn ra ngoài, đổi thành nơi cho các binh sĩ ngày thường đấu vật nghỉ ngơi.
Lúc này Phàn tướng lãnh lại cho người mang cái bàn lên, hắn ngồi sau cái bàn với đống hồ sơ, từ trên cao nhìn xuống, nhìn người Cổ gia bị đẩy vào. MAyy dich
Tống thị và Mao thị vẫn còn hung hăng hùng hổ: "Sao các ngươi lại bắt bọn ta tới đây? Ta nói cho các ngươi biết, nhà chúng ta đã không còn thân phận tội nhân nữa rồi, chúng ta có ý chỉ của hoàng thượng đấy, các ngươi dám kháng chỉ, cũng sẽ bị mất đầu thôi."
"Đúng vậy, các ngươi đều chờ đó, chờ chúng ta quay về kinh, nhất làm cho các ngươi không có quả ngon để ăn."
Cổ Nghĩa Bình và Cổ Kính Thiên im lặng, bọn hắn vừa mới từ thị trấn quay về thôn Nam Nhai, không ngờ cả miếng nước cũng không kịp uống, đã bị người mang đến nơi đây rồi.
Cổ Nghĩa Bình ngẩng đầu thấy được vẻ mặt mỉa mai của Phàn tướng lĩnh ngồi ở chỗ cao, ánh mắt hắn bễ nghễ xẹt qua bọn họ, tư thế thái độ mười phần khinh miệt.
Trong nháy mắt lửa ở trong lòng Cổ Nghĩa Bình bùng lên, hắn thò tay chỉ vào Phàn tướng lĩnh rồi tức giận mắng: "Họ Phàn kia, ngươi bắt con ta còn chưa tính, hiện giờ còn muốn đối phó với chúng ta, ngươi muốn giết người diệt khẩu sao? Ta cho ngươi biết, ngươi mơ tưởng."
Phàn tướng lĩnh không có kiên nhẫn, vỗ mạnh kinh đường mộc một cái, quát to: "Đều con mẹ nó câm miệng hết."
Dưới công đường lập tức không còn âm thanh.
Khóe miệng của Cố Vân Đông đang núp ở phía sau khẽ co giật một cái, võ tướng, quả nhiên là võ tướng.
Người Cổ gia không dám nói tiếp nữa, Phàn tướng lĩnh tỏ vẻ rất hài lòng.
Hắn cầm lấy một trang giấy đặt trên bàn, hỏi: "Các ngươi đã từng gặp qua người này hay chưa?"
Những người khác nhíu mày nhìn rất lâu, tỏ vẻ không biết.
Chỉ có Tống thị, trên mặt lại đột nhiên hiện lên một tia kinh ngạc và kinh hoảng.
Cố Vân Đông sững sờ, Tống thị. . . Lại có quen biết với Lý lão đầu?