Chương 971: Tống thị kỳ quái
Không chỉ Cố Vân Đông nhìn thấy, mà Phàn tướng lĩnh ngồi trên cao trong đại sảnh càng thu hết biểu cảm của mọi người vào trong đáy mắt, thần sắc trên mặt Tống thị, rất rõ ràng.
Điều này khá thú vị, Cổ Nghĩa Bình không quen biết, nhưng Tống thị và Cổ Kính Nguyên lại nhận ra.
Phàn tướng lĩnh bất chợt đứng lên, không nói hai lời trực tiếp cầm tờ giấy kia đi tới trước mặt Tống thị: “Nói, hắn tên là gì?”
“Hắn, hắn tên là Lý……” Tống thị gần như theo bản năng trả lời, nhưng lại lập tức ý thức được mình nói cái gì, vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không, ta không biết hắn, ta chưa từng thấy qua hắn.” MAyy dich
Cho dù bà ta nhanh chóng sửa lời, nhưng Phàn tướng lĩnh căn bản không nghe câu nói phía sau của bà ta, chỉ cười nhạo nói: “Điều này thậy kỳ lạ, Cổ lão đầu và Cổ Kính Thiên đều không quen biết người này, nhưng ngươi lại có thể nói ra hắn họ Lý.”
Cổ Nghĩa Bình vừa nghe thấy, bất ngờ quay đầu nhìn về phía bà ta: “Người này là ai?”
Trong lòng Tống thị hoảng hốt, nhanh chóng lắc đầu: “Ta không quen biết, ta thật sự không biết người kia là ai.”
Cổ Nghĩa Bình nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi cho rằng tai ta bị điếc sao? Nói, hắn rốt cuộc là ai?”
Tống thị càng giấu giếm, Cổ Nghĩa Bình càng cảm thấy giấu đầu lòi đuôi, càng thêm kỳ quái.
Tống thị có chút sợ hãi hắn, sau một lúc lâu khẽ cắn môi, chỉ có thể thừa nhận: “Đúng, ta biết hắn, hắn là một người đánh xe ngựa của Tống gia chúng ta.”
“Người đánh xe ngựa? Vì sao ta chưa từng thấy qua?”
“Hắn làm ở Tống gia được một năm, sau đó hắn chuộc thân trở về quê.”
Cổ Nghĩa Bình nhíu mày, vẫn cảm thấy có chỗ kỳ lạ.
Phàn tướng lĩnh lại rất ngạc nhiên: “Trí nhớ Cổ phu nhân tốt thật, chỉ là một hạ nhân làm người đánh ngựa một năm ở Tống gia, Tống phu nhân lại còn nhớ rõ dáng vẻ của hắn. Không chỉ như thế, cho dù hắn đã lớn tuổi rồi, cũng có thể liếc mắt một cái đã nhận ra hắn, bội phục bội phục.”
Sắc mặt Tống thị trắng nhợt, Cổ Nghĩa Bình chợt quay đầu nhìn bà ta, đúng rồi, chính là điểm này, vô cùng kỳ lạ.
Cổ Nghĩa Bình nhìn chằm chằm bà ta, còn muốn nói gì đó, nhưng khóe mắt thoáng nhìn đến Phàn tướng lĩnh, lập tức ý thức được nơi này là đâu.
Có chuyện gì, vẫn nên trở về hỏi lại rõ ràng thì tốt hơn.
Cổ Nghĩa Bình kiềm chế suy nghĩ của mình, lạnh mặt nhìn về phía Phàn tướng lĩnh: “Phàn đại nhân vô duyên vô cớ bắt chúng ta lại chỉ để hỏi vấn đề này? Vậy bây giờ đã hỏi xong chưa? Nhưng chẳng qua đây cũng chỉ là một hạ nhân đánh xe ngựa của Tống gia mà thôi, không liên quan gì đến chúng ta.”
Nói xong, hắn châm chọc cười một tiếng: “Phàn đại nhân, lần sau nếu lại muốn tìm chúng ta gây phiền toái gì, vẫn nên đổi một phương pháp khác thì tốt hơn.”
Phàn tướng lĩnh cười, ngồi trở lại ngồi lại phía sau bàn xử án: “Ai nói không liên quan? Phu nhân nhà ngươi hình như rất quen thuộc với hắn.”
“Không thân, chúng ta không thân, hắn đã sớm rời khỏi Tống gia, về sau chúng ta cũng chưa từng gặp lại.” Tống thị vội vội vàng vàng giải thích: “Ta biết Phàn đại nhân có ý đối phó với nhà chúng ta, muốn ngăn chúng ta rời khỏi đảo Lâm Tầm, nhưng đây là ý chỉ của Thánh Thượng, nếu Phàn đại nhân muốn lấy loại chuyện không thể giải thích này để làm khó chúng ta, chúng ta cũng không dễ chọc như vậy, hiện tại Cổ gia chúng ta không phải là người mang tội, không chấp nhận được ngươi làm nhục như vậy.”
Cổ Nghĩa Bình nhíu mày, Tống thị nói quá nhiều, hơn nữa…… Giấu đầu lòi đuôi. MAyy dich
Phàn tướng lĩnh lại vui vẻ: “Các ngươi thật sự để ý đến bản thân, ta làm nhục các ngươi? Cổ phu nhân không bằng nhìn xem cái này, sau đó nói xem có phải chuyện không có dính líu hay không. Đây chính là thứ lấy từ nhà Lý lão nhân kia.”
Dứt lời, một đồ vật bị ném thẳng xuống người Tống thị.
Tống thị vội vàng bắt lấy, cúi đầu nhìn, sắc mặt nháy mắt đã thay đổi.
Cổ Nghĩa Bình bên cạnh bà ta cầm lấy thứ kia, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tống thị, khiếp sợ hỏi: “Ngọc bội này, không phải ngươi nói ngọc bội này đã bị mất sao?”
Tống thị vô cùng kinh hoảng, dùng sức nuốt nước miếng, nói: “Ta, ta cũng không biết, có lẽ, có lẽ thứ này bị Lý lão nhân kia lấy trộm. Đúng vậy, nhất định là hắn trộm, hắn vì trộm cái này cho nên mới rời khỏi Tống gia, chính là như vậy.”
Bà ta càng nói càng khẳng định, ánh mắt Cổ Nghĩa Bình lại dần trở nên hung ác và nham hiểm, ông ta biết bà ta đang nói dối.
Nhưng lúc này ông ta lại không thể vạch trần bà ta, chỉ có thể tiếp tục ẩn nhẫn, nắm chặt ngón tay, trừng mắt nhìn Tống thị cảnh cáo.
Tống thị cúi đầu, trên người trong tay đều là mồ hôi.
Cố Vân Đông vẫn luôn quan sát ở phía sau bình phong, liếc nhìn Thiệu Thanh Viễn một cái, nhỏ giọng nói: “Chàng nói xem, Tống thị này và Lý lão nhân, rốt cuộc có quan hệ gì?”
“Quan hệ không đứng đứng đắn.”
Cố Vân Đông: “……” Tổng kết quá chuẩn xác.
Cô giật khóe miệng, sau đó gọi một binh linh tới, nhỏ giọng nói vài câu.
Binh lính kia lập tức chạy đến bên tai Phàn tướng lĩnh nói nhỏ một lát.
Phàn tướng lĩnh nhướng mày, đột nhiên “Bang” một tiếng, gõ kinh đường mộc thật mạnh một cái.
“Tống thị, đến bây giờ ngươi vẫn không chịu thành thật, Lý lão nhân đã khai ra toàn bộ sự việc, cách hắn và ngươi nói lại không giống nhau.”
Tống thị lúc này đã bị dọa đến hoảng hốt, nghe vậy thì ngẩng đầu mở to hai mắt nhìn: “Khai? Hắn khai cái gì? Không phải mấy năm trước hắn đã chết rồi sao?”
Phàn tướng lĩnh ‘ha’ một tiếng, tâm tình sung sướng không chịu nổi.
“Sao ngươi biết hắn đã chết mấy năm trước? Một tên đánh ngựa chỉ ở nhà ngươi có một năm, ngươi lại biết mấy năm trước hắn đã chết? Xem ra mấy năm nay tuy rằng ngươi lưu lạc ở đảo Lâm Tầm này, nhưng vẫn liên hệ với hắn như cũ. Nói, rốt cuộc ngươi và hắn có quan hệ gì?”
Phàn tướng lĩnh quả thực sắp bị Tống thị ngu xuẩn làm cho khóc, quả nhiên, mấy năm nay sống trên đảo Lâm Tầm, bà ta đã hoàn toàn thoái hóa thành một người phụ nữ ngu muội không kiến thức.
Sắc mặt Cổ Nghĩa Bình xanh mét, nhìn Tống thị thấp giọng quát lớn: “Ngươi câm miệng.”
Phàn tướng lĩnh lại không cho phép: “Tống thị, ngươi còn không chịu thành thật khai báo? Lý lão nhân rốt cuộc có quan hệ gì với ngươi? Ngươi cũng biết hắn phạm phải tội lớn ngập trời, người đứng sau hắn có phải là ngươi hay không?”
“Cái gì, tội lớn? Không phải ta, ta không biết, ta cái gì cũng không biết.”
“Xem ra không dùng hình, ngươi sẽ không khai, người đâu, đánh cho ta hai mươi đại bản trước.”
Hắn vừa dứt lời, lập tức có hai binh lính tiến vào, không nói hai lời đè Tống thị xuống.
Cổ Nghĩa Bình thấy thế hô to: “Phàn đại nhân làm cái gì vậy? Sao ngươi có thể lạm dụng tư hình như vậy? Dừng tay cho ta.”
“Bổn tướng chỉ xử theo công bằng, hiện giờ Tống thị cấu kết với khâm phạm của triều đình lại chống cự không thừa nhận, bổn quan chỉ có thể dùng thủ đoạn. Người tới, ngăn hắn lại.”
Lại có mấy người đẩy Cổ Nghĩa Bình và Cổ Kính Thiên sang một bên, Tống thị hét to liều mạng giãy giụa, nhưng chút khí lực kia của bà ta làm sao có thể chống lại binh lính đã trải qua huấn luyện.
Rất nhanh đã có một cái ghế dài đặt trong đại sảnh, Tống thị bị ấn xuống ghế, hai cây gậy được giơ lên cao.
“A……” Một gậy rơi xuống, Tống thị kêu lên một tiếng thảm thiết. MAyy dich
Người Cổ gia tức giận mắng ra tiếng, lại không có tác dụng gì.
Những binh lính kia đều đã trải qua huấn luyện, đánh người không đến mức khiến người ta bị trọng thương, lại có thể làm người ta đau đến chết đi sống lại.