Chương 973: Tiện nhân, ta đánh chết ngươi
Nghe được lời này, hơn nữa Thu di nương chậm chạp không có thai, Cổ Nghĩa Bình đối xử với đứa nhỏ này cực kỳ sủng ái.
Mười năm sau khi đứa trẻ được sinh ra, Lý lão đầu đã từng tới kinh thành, gặp qua hắn một lần.
Sau đó, đưa ngọc bội kia trả lại cho Cổ Kính Nguyên. Đây cũng là lý do vì sao Thiệu Âm nhìn thấy ngọc bội này trên người Cổ Kính Nguyên, chẳng qua, khi Cổ Kính Nguyên bị bắt ở đảo Lâm Tầm, Lý lão đầu lại tới gặp hắn, ngọc bội kia lại lần nữa trở về tay hắn mà thôi.
Sau đó, Lý lão đầu bắt cóc Thiệu Thanh Viễn.
Điều này cũng có thể giải thích vì sao ông ta lại thống hận Thiệu Thanh Viễn như thế, muốn mang hắn mang đi, hơn nữa từ nhỏ đã bắt đầu tra tấn hắn, chèn ép hắn. Đứa con trai mà ông ta đặt hy vọng bị bắt vì Bạch Hàng và Thiệu Âm, Lý lão đầu không có năng lực cứu bọn họ, chỉ có thể dùng phương thức khác để trả thù.
“Cho nên, Cổ Kính Nguyên không phải là con của Cổ Nghĩa Bình, mà là con của Lý lão đầu?” Cố Vân Đông trừng lớn mắt, nhỏ giọng hỏi Thiệu Thanh Viễn.
Trên mặt Thiệu Thanh Viễn cũng mang theo vẻ ngoài ý muốn, quá trình này, sự thật này, thật sự quá ngoài dự đoán.
Không chỉ có bọn họ khiếp sợ, đương sự Cổ Nghĩa Bình càng sững sờ hơn, giống như nghe được tin trời sập gì đó, vẫn không nhúc nhích.
Phàn tướng lĩnh xoay đầu, nhìn hắn một cái, đột nhiên có chút đồng tình với hắn.
Bị vợ đội mũ xanh nhiều năm như vậy, con trai cũng là của người khác, là nam nhân cũng không có cách nào nhịn xuống.
Cổ Kính Thiên cũng ngây người, đệ đệ của hắn, không phải là con của Cổ gia sao? Chuyện này, sao có thể chứ?
Mao thị càng hoảng loạn, tướng công nàng ta không phải là người Cổ gia, vậy, vậy nàng ta còn có thể đi theo trở lại kinh thành sao?
“A, tiện nhân nhà ngươi.” Cổ Nghĩa Bình đột nhiên phát điên, đột ngột nhào tới Tống thị.
Vừa rồi tất cả mọi người nghe được đều sửng sốt, không kịp ngăn cản ông ta, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ta ra tay đánh Tống thị.
Tống thị sau khi bị đánh hai cái thì không nhịn được, vừa khóc vừa dùng tay cào lại ông ta.
Tuy rằng bà ta vừa bị đánh mười mấy gậy, nhưng kỳ thật thương thế không nghiêm trọng lắm, qua một thời gian như vậy, sức lực cũng khôi phục đôi chút.
“Ngươi còn dám đánh ta, nếu không phải ngươi nạp một di nương khác về thông phòng, khiến ta tức giận trở về nhà mẹ đẻ, ta sẽ gặp phải loại chuyện này sao? Ngươi nghĩ ta muốn như vậy sao?”
“Tiện nhân, tiện nhân, ta đánh chết ngươi.” Cổ Nghĩa Bình cũng không để ý.
Nam tử tam thê tứ thiếp vốn là lẽ đương nhiên, làm nương tử của hắn, lại vì chút việc nhỏ này mà tranh giành tình cảm. Không hiền không rộng lượng cũng thôi đi, còn lả lơi ong bướm thông đồng với nam nhân khác.
Loại nữ nhân này, nên thả xuống sông.
Phàn tướng lĩnh chậc chậc thành tiếng, nhìn bộ dáng chó cắn chó của hai người này, trong lòng vui mừng đến phát điên.
Không ngờ cả quận mã gia và quận chúa còn chưa xuất hiện, Cổ Kính Nguyên cũng chưa ký tên ấn dấu tay, mà Tống thị đã tiết lộ toàn bộ.
Hơn nữa sự thật lại thõa mãn lòng người như thế, Phàn tướng lĩnh cố nhịn cười, mới có thể không để biểu cảm của mình mất khống chế.
Một hồi lâu sau, hắn mới ho nhẹ một tiếng, nói với đám binh lính cũng đang xem náo nhiệt đến vô cùng vui vẻ: “Được rồi được rồi, các ngươi còn đứng ở chỗ này làm cái gì? Mau kéo hai người bọn họ ra, bản quan vẫn còn muốn tiếp tục xử án.”
“Vâng.” Mấy binh lính đồng loạt tiến lên, dùng sức kéo hai người ra.
Nhưng mà đúng lúc này, một tia sáng lạnh xẹt qua đáy mắt mọi người, đột nhiên hướng về phía trước.
Phàn tướng lĩnh là người đầu tiên cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức xông lên ngăn cản, nhưng đã không còn kịp nữa.
Hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn con dao kia, hoàn toàn cắm vào bụng một người, đâm thật sâu vào trong, chỉ còn lại chuôi dao.
Sắc mặt Phàn tướng lĩnh biến đổi kịch liệt, vội vàng quát lên: “Mau đi gọi đại phu.”
Có hai binh lính vội vàng chạy ra ngoài, Phàn tướng lĩnh kéo tay Cổ Nghĩa Bình ra sau áp hắn xuống đất.
Tống thị ngã trên đất, lâu sau đó Cổ Kính Thiên mới có phản ứng lại, vội vàng vọt tới, ôm lấy người: “Mẹ, mẹ hãy cố gắng lên.” MAyy dich
Tống thị ngơ ngác, cúi đầu nhìn con dao trên bụng, vẻ mặt không dám tin.
Rất đau, đau đến nỗi bà ta nói chuyện cũng thấy khó khăn, bà ta ngước mắt nhìn về phía Cổ Kính Thiên: “Ta có phải, có phải sắp, sắp chết hay không.”
“Sẽ không, đại phu lập tức tới đây, mẹ sẽ không chết.”
Tay chân Mao thị cũng phát run bò lại đây, muốn dùng tay lấp kín nơi chảy máu kia, nhưng hình như không có tác dụng gì, hơi thở Tống thị càng ngày càng yếu.
Phàn tướng lĩnh nhíu mày, có chút ảo não cúi thấp đầu chửi thầm một tiếng.
Đây là sai lầm của hắn, hắn cũng không ngờ trên người Cổ Nghĩa Bình lại mang theo dao, vừa rồi lúc hắn xông tới, mình nên kéo hắn ra ngay.
Nghĩ đến đây, hắn nghiến răng nghiến lợi hung tợn đấm vào Cổ Nghĩa Bình.
Cơn giận của Cổ Nghĩa Bình vẫn còn chưa tiêu tan, ánh mắt đỏ hoe trừng Phàn tướng lĩnh.
Con dao kia ông ta cố ý giấu trong người khi bị bắt tới đây. Phàn tướng lĩnh đột nhiên sai người bắt cả nhà bọn họ đến đây, trực giác của Cổ Nghĩa Bình cảm thấy chuyện không đơn giản, vì để phòng ngừa vạn nhất, đã giấu một con dao trong người.
Con dao đã để rất nhiều năm, trong lúc vô tình bị ông ta giấu đi, trên đảo dao được quản chế vô cùng nghiêm khắc.
Ngày thường Cổ Nghĩa Bình cũng không dám lấy ra, cho nên con dao kia kỳ thật có chút cùn, còn có không ít rỉ sét.
Hiện giờ con dao nhỏ này trực tiếp đâm vào nơi trọng yếu của Tống thị, e là không thể cứu.
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông không biết đi ra từ khi nào, nhìn hiện trường một mảnh hỗn loạn, nhất thời cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
Lúc này Cổ gia lại không ai chú ý đến bọn họ, một đám đều lo lắng và hoảng hốt nhìn Tống thị.
Thiệu Thanh Viễn tiến lên, ngón tay đặt trên cổ tay Tống thị, bọn họ mới phát hiện ra hắn.
“Là ngươi?”
Ánh mắt Phàn tướng lĩnh sáng lên, đúng vậy, sao hắn lại có thể quên mất, ở hiện trường có một đại phu chứ.
Nhưng mà, sau khi Thiệu Thanh Viễn thu hồi ngón tay, đối mặt với ánh mắt tha thiết của Phàn tướng lĩnh, lại khẽ lắc đầu.
Phàn tướng lĩnh còn chưa kịp nói gì, Cổ Kính Thiên đột nhiên duỗi tay đẩy ra Thiệu Thanh Viễn ra: “Ngươi cút ra cho ta, ngươi là một kẻ lừa đảo, bớt làm bộ làm tịch ở đây đi.”
Thiệu Thanh Viễn tránh tay hắn, lạnh lùng nhìn ánh mắt thù hận của hắn, cười nhạo một tiếng, đứng bên cạnh.
Đại phu rất nhanh đã tới, nhưng mà, hô hấp Tống thị cũng đã ngừng lại. MAyy dich
Một hồi thẩm tra xét xử, cuối cùng kết thúc bằng cái chết của Tống thị và toàn bộ người Cổ gia vào ngục.
Cổ Nghĩa Bình phạm tội tại chỗ, nhân chứng vật chứng đều ở đây, trốn cũng trốn không thoát.
Mà Tống thị tuy chết, nhưng bởi vì bà ta cấu kết với Lý lão đầu, người phạm phải tội lớn ngập trời, nên những người khác của Cổ gia cũng vào diện tình nghi lớn nhất.
Cho nên, Phàn tướng lĩnh một người cũng không tha, đều nhốt toàn bộ.
Chờ tất cả mọi việc xử lý xong, hắn toàn thân mệt mỏi ngồi trên ghế, nói với Thiệu Thanh Viễn: “Bây giờ chúng ta nên làm gì?”
“Hiện tại nên làm cái gì thì làm cái đó.” Tống thị là do Cổ Nghĩa Bình hại chết, đương nhiên hắn phải chịu tội.
Phàn tướng lĩnh xoa xoa thái dương, đương nhiên hắn có thể xử lý tất cả, nhưng không phải vẫn còn một nhân vật phiền toái sao? Nếu biết bọn họ nháo ra mạng người, người nọ có thể không nhất định sẽ nghe lý do.
Hắn vừa mới nghĩ tới đã cảm thấy đau đầu, bên ngoài có binh lính chạy vào: “Đại nhân, Đỗ Thiên Khánh tới.”
“Con mẹ nó.” Vừa nói tới liền tới à?