Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 974 - Chương 974. Cười Ra Tiếng

Chương 974. Cười ra tiếng Chương 974. Cười ra tiếng

Chương 974: Cười ra tiếng

Phàn tướng lĩnh rất muốn nói không gặp hắn, nhưng hiện thực không cho phép.

Hắn chỉ có thể phất tay, bảo binh lính kia đi mời người vào, ngay sau đó quay đầu hỏi hai người Thiệu Thanh Viễn: “Các ngài muốn tránh đi không?”

“Không cần, chúng ta vốn cũng là khổ chủ, không cần phải tránh người.”

Được rồi, Phàn tướng lĩnh gật đầu.

Không bao lâu sau, Cổ Kính Triết tiến vào.

Khi nhìn thấy hai người Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông, hắn hơi sửng sốt một chút. Thật sự tần suất chạm mặt hai người này quá cao, lúc trước gặp nhau ở khách điếm, hiện giờ ở doanh trại cũng gặp được người.

Cổ Kính Triết vô cùng tò mò thân phận của hai người này, nhưng hiện giờ chính sự vẫn quan trọng hơn.

Hắn hơi gật đầu với Thiệu Thanh Viễn, sau đó nhìn về phía Phàn tướng lĩnh: “Phàn đại nhân, ta nghe nói ngài phái người bắt người Cổ gia? Không biết bọn họ đã phạm vào tội gì, hiện giờ người đang ở đâu?”

Sau khi Cổ Kính Triết trở lại khách điếm không lâu thì đi đến thôn Nam Nhai, từ miệng Khương thị hắn biết được chân tướng về cái chết của mẹ ruột và tỷ tỷ mình, nên muốn đi tìm hiểu sự việc.

Ai ngờ còn chưa tới thôn Nam Nhai, lại nghe được tin tức thôn dân đang nói người Cổ gia đều bị bắt đi.

Cổ Kính Triết có chút không nghĩ ra, theo lý thuyết Phàn tướng lĩnh đã biết chuyện người Cổ gia được đặc xá, hẳn không đến mức làm lớn chuyện như vậy mới đúng.

Phàn tướng lĩnh hừ lạnh một tiếng, tuy rằng hắn và Cổ Kính Triết đã giao đấu với nhau hai lần, người này nói chuyện vẫn luôn có lễ nghĩa, so với người Cổ gia quả thực có hảo cảm hơn.

Nhưng người này đứng về phía Cổ gia kia, đương nhiên cũng chính là đối nghịch với hắn.

Bởi vậy nghe được chuyện hắn hỏi, Phàn tướng lĩnh tức giận nói: “Phạm vào tội gì? Không bằng ngươi hỏi khổ chủ một chút?”

Hắn chỉ vào Thiệu Thanh Viễn, Cổ Kính Triết sửng sốt: “Khổ chủ?”

Phàn tướng lĩnh đứng lên, cười khanh khách nói: “Giới thiệu với ngươi một chút, hai vị này là Vĩnh Gia quận chúa và quận mã gia.” MAyy dich

Cổ Kính Triết kinh ngạc, lập tức hành lễ: “Hạ quan bái kiến quận chúa, quận mã gia.”

Lần này hắn đến đây là theo ý chỉ của Hoàng Thượng, tự xưng một tiếng hạ quan, đương nhiên có thể nói được.

Nhưng mà sau khi hành lễ xong, trong lòng Cổ Kính Triết lại càng kinh ngạc, quận chúa và quận mã gia, vì sao lại thành khổ chủ?

Cho đến khi nghe Phàn tướng lĩnh kể toàn bộ chân tướng sự việc, Cổ Kính Triết vô cùng ngạc nhiên đứng ở đó.

Hắn chẳng thể nghĩ tới, Cổ Kính Nguyên lại dám làm ra loại chuyện này, tìm người bắt cóc quận mã gia, hơn nữa người nọ còn là kẻ cầm đầu bọn buôn người, giết người cướp của, làm nhiều chuyện ác.

Cổ Kính Triết hiểu được, Cổ gia cứu không được.

Chuyện của cháu trai Thái phó, lúc trước hắn cũng có nghe qua một chút, biết cho dù có nể mặt Lỗ Vương, thái phó cũng sẽ không bỏ qua cho người Cổ gia.

“Còn có một chuyện nữa.” Phàn tướng lĩnh nói: “Tống thị đã chết.”

Cổ Kính Triết đột nhiên ngẩng đầu: “Ngài nói cái gì?”

Phàn tướng lĩnh lặp lại một lần nữa, hơn nữa hắn một chút cũng không muốn che giấu những việc làm xấu xa của Cổ gia. Vừa lúc làm cho người này nhìn thấy, người hắn muốn cứu rốt cuộc là người thế nào.

Cổ Kính Triết nghe xong, vẻ mặt phức tạp, đột nhiên rất muốn cười.

Hắn cũng thật sự đã cười ra tiếng.

Phàn tướng lĩnh ban đầu còn có chút vui sướng khi thấy người gặp họa, nhưng lại bị tiếng cười này của hắn làm cho khiếp sợ, nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ.

Người này…… Sẽ không bị điên chứ? Người hắn muốn cứu đã chết, hắn còn có thể cười được?

Hai người Cố Vân Đông lại có thể đoán được một chút, Cổ Kính Triết là con của Thu di nương, trước đây Thu di nương và Tống thị có mâu thuẫn, Tống thị không ít lần tra tấn Thu di nương, ngay cả hai đứa nhỏ của Thu di nương cũng bị trách móc nặng nề và khó nghe.

Bây giờ bà ta đã chết, đương nhiên trong lòng Cổ Kính Triết vô cùng thống khoái.

Cổ Kính Triết cười một hồi lâu mới dừng lại, Phàn tướng lĩnh đang định hỏi hắn làm sao vậy, hắn đột nhiên đứng dậy, dường như có quyết định gì đó, chậm rãi thở ra một hơi, nói: “Ta có thể gặp người Cổ gia một lần không?”

Phàn tướng lĩnh hơi nhíu mày.

Cổ Kính Triết cười nói: “Nếu đại nhân lo lắng thì đi cùng ta đến đó. Yên tâm, mặc dù Lỗ Vương đã xin khoan hồng cho người Cổ gia, nhưng đó cũng chỉ bởi vì hình phạt đối với bản án 20 năm trước quá nặng. Hiện giờ bọn họ còn dính líu đến vụ án khác và bị bắt, Lỗ Vương sẽ hiểu.”

Lời này vừa nói ra, ba người ở đây không khỏi trợn mắt lên.

Phàn tướng lĩnh vô cùng kinh ngạc, đây là hắn muốn từ bỏ người Cổ gia? Mất công hắn ta còn rối rắm nghĩ cách, còn nghĩ xem người Cổ gia quan trọng như thế nào với Lỗ Vương, không ngờ…… Chỉ có thế à? Chỉ có thế thôi sao?

Cố Vân Đông hơi nhướng mày, bất kể Cổ Kính Triết vì báo thù cho mẫu thân và tỷ tỷ, hay là sau khi cân nhắc lợi hại mới hạ quyết định, đối với bọn họ mà nói, đây đều là dấu hiệu tốt.

“Được rồi, vậy ngươi đi theo ta.” Phàn tướng lĩnh đồng ý.

Trong doanh trại cũng có phòng giam, hơn nữa so với phòng giam ở phủ nha huyện thành còn chắc chắn hơn, trông coi cũng vô cùng nghiêm mật.

Phàn tướng lĩnh dẫn theo ba người Cổ Kính Triết, Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông cùng nhau đến.

Phòng giam có chút ẩm ướt, hành lang cũng tối om.

Thiệu Thanh Viễn nắm tay Cố Vân Đông, thật cẩn thận dò đường ở trước mặt cô.

Đi thẳng vào bên trong đã nghe thấy tiếng ồn ào của những người bị nhốt trong phòng giam.

Trong đó có tiếng của Cổ Kính Nguyên.

Cố Vân Đông khá ngạc nhiên, Cổ Kính Nguyên đã đói bụng một ngày một đêm, mà dường như hắn vẫn tràn đầy năng lượng.

Nhưng Cổ Nghĩa Bình lại rất an tĩnh, nhắm mắt ngồi ở trong góc.

Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân, ông ta mới ngẩng đầu lên, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Phàn tướng lĩnh, ánh mắt thứ hai, nhìn thấy Cổ Kính Triết đứng sau lưng hắn.

Người vốn đang an tĩnh nháy mắt đứng lên, vẻ mặt đầy vui sướng bổ nhào tới thanh gỗ: “Lão tam, lão tam mau cứu ta ra ngoài.”

MAyy dich

Ánh mắt Cổ Kính Triết phức tạp nhìn ông ta hồi lâu, thấp giọng nói: “Ngươi giết người, giết người thì phải đền mạng, ta không cứu được ngươi.”

Cổ Nghĩa Bình sửng sốt, trên mặt đột nhiên hiện lên vẻ âm ngoan, dùng sức đấm vào thanh gỗ

“Ngươi nói cái gì? Ngươi không cứu được ta? Sao ngươi có thể không cứu được ta? Không phải ngươi đi theo Lỗ Vương sao, ngươi đi cầu Lỗ Vương, hắn đường đường là Vương gia, nhất định sẽ có biện pháp.”

Cổ Kính Triết lắc đầu: “Ngươi tự mình làm bậy, ai cũng không cứu được. Lỗ Vương hiểu rõ lẽ phải, công tư phân minh, sẽ không làm ra việc trái với luật lệ, ngươi vẫn nên từ bỏ đi.”

“Banh.” Cổ Nghĩa Bình dùng sức đạp cửa một cái, giận dữ: “Lão tam, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không? Lỗ Vương hiểu rõ chính nghĩa, cho nên ngươi muốn trơ mắt nhìn ta đi vào con đường chết sao? Ha? Ta chính là cha ngươi, cha ruột của ngươi, đây là ngươi bất hiếu, ngươi sẽ bị thiên lôi đánh chết.”

Phàn tướng lĩnh ở một bên khiếp sợ nhìn về phía Cổ Kính Triết, cái gì? Cái gì??

Người này là con trai của Cổ Nghĩa Bình?

Hả? Nếu hắn cũng là người Cổ gia, vậy cũng sẽ bị liên lụy ở tù.

Tầm mắt Phàn tướng lĩnh dừng trên người hắn đánh giá, nhưng Cổ Kính Triết lại rất bình tĩnh, thậm chí trong ánh mắt còn mang theo một tia bất đắc dĩ, hắn nói: “Cổ lão gia, ta đã nói rồi, ta không phải con của ngươi. Đứa con thứ ba của ngươi trên đường lưu đày đã sinh bệnh qua đời, lúc ấy các ngươi đã xác nhận qua, hơn nữa còn là quan sai áp giải tự tay chôn, nếu không tin, tìm được quan sai kia, tự nhiên ngươi sẽ biết.”

Cổ Nghĩa Bình vẻ mặt không dám tin nhìn hắn.

Bình Luận (0)
Comment