Chương 975: Đứa con hoang này
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhìn nhau, cụp mắt xuống.
Cổ Nghĩa Bình lại hung hăng gõ cửa nhà giam lần nữa, nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ lên nhìn Cổ Kính Triết gằn từng chữ nói: “Ngươi, nói, cái, gì??”
“Cổ lão gia, ta tên là Đỗ Thiên Khánh, ta đã từng giới thiệu qua, lần này tới đây, bất quá là phụng ý chỉ để đưa các ngươi hồi kinh mà thôi. Chỉ là bây giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tuy rằng thật đáng tiếc, nhưng ta sẽ bẩm báo thành thật với Lỗ Vương.”
Hai tròng mắt Cổ Nghĩa Bình như nhuốm máu, từng chút từng chút dùng sức đập cửa: “Ngươi là đồ súc sinh, ngươi lặp lại lần nữa cho ta xem, cái đồ súc sinh nhà ngươi, ngay cả phụ thân sinh ra ngươi, ngươi cũng mặc kệ, ngươi không sợ bản thân sẽ gặp báo ứng sao?”
Cổ Kính Triết suy nghĩ một chút, đột nhiên đi tới trước mặt hắn vài bước, cười: “Cổ lão gia, tính tình của ta cũng không tốt, cho nên ngươi không nên chửi rủa lung tung là tốt nhất. Về phần báo ứng? Không phải Cổ lão gia đã gặp phải báo ứng sao?”
Khi hắn nói lời này, trong con ngươi mang theo hận ý.
Nhưng hận ý này, chỉ có Cổ Nghĩa Bình mới có thể nhìn thấy.
Ông ta ngây người một chút, bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn: “Ngươi biết rồi, ngươi đã biết rồi đúng không?” Hắn đã biết chân tướng cái chết của Thu di nương và Cổ Ngọc Văn.
“Đúng, ta biết tại sao hiện tại Cổ lão gia lại rơi vào kết cục như thế này. Cổ lão gia nên cảm tạ đứa con trai thứ hai của ngươi, nếu không phải vì hắn, 20 năm trước Cổ gia làm gì đến nỗi bị lão Hầu gia trả thù, lưu đày đến nơi đây. Hiện giờ cũng là vì hắn cấu kết với bọn buôn người, dẫn tới Cổ gia lại bị bắt một lần nữa, thậm chí có khả năng bị chém đầu. Hắn chính là đứa con mà ngươi thương nhất, hiện giờ, cũng coi như là nhân quả tuần hoàn.”
Nói xong, Cổ Kính Triết lui ra sau hai bước, trở lại bên cạnh Phàn tướng lĩnh, nói với hắn: “Lời nên nói đều đã nói xong, chúng ta đi thôi.”
Hô hấp Cổ Nghĩa Bình dần trở nên dồn dập, ông ta túm chặt lấy khung cửa. MAyy dich
Nhìn thấy Cổ Kính Triết muốn đi, vội vươn tay lớn tiếng kêu cứu: “Lão tam, lão tam cha sai rồi, ngươi đừng đi, ngươi cứu cha đi, về sau cha nhất định sẽ thương ngươi, cha sai rồi, lão tam, ngươi quay lại đây.”
Cổ Kính Triết giống như không nghe thấy, đi thẳng đến cửa nhà tù.
Phàn tướng lĩnh sờ cằm mình, vẻ mặt có chút suy tư.
Chờ đến khi Cổ Kính Triết đi xa, hắn mới tiến đến bên tai Thiệu Thanh Viễn, nhỏ giọng hỏi: “Các ngươi nói xem, rốt cuộc hắn có phải tam công tử của Cổ gia hay không?”
Thiệu Thanh Viễn cười nói: “Không phải 20 năm trước đứa con thứ ba của Cổ gia đã chết rồi sao?”
Phàn tướng lĩnh biết hắn có ý gì, lập tức cười ha ha: “Đúng vậy, ngươi nói đúng. Lúc trước chính người Cổ gia chứng thực, quan sai tự tay chôn, làm sao có thể giả? Cổ Nghĩa Bình này cũng là chó cùng rứt giậu, vì để thoát tội, người đã chết cũng muốn lợi dụng, làm thân lung tung.”
m thanh này của hắn không lớn không nhỏ, Cổ Kính Triết đi ở phía trước cũng nghe thấy.
Bước chân của hắn hơi khựng lại, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Cổ Nghĩa Bình trong phòng giam, sau khi lớn tiếng la hét vẫn không nhận được sự đáp lại, trong lòng nôn nóng nổi giận.
Trong giây lát, nghĩ thấy mọi chuyện đều do Cổ Kính Nguyên làm đầu sỏ gây tội, ông ta đột nhiên nhìn về phòng giam bên cạnh, ánh mắt hung ác: “Đều tại ngươi, là đứa con hoang như ngươi hại nhà chúng ta thành như vậy, ngươi đồ con hoang này…… Ngươi vẫn luôn biết thân thế của mình lại có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ sự phú quý mà người Cổ gia cho ngươi, ngươi là đồ súc sinh, con hoang.”
Cổ Kính Nguyên thấy ông ta đã biết chân tướng, dứt khoát không giả vờ nữa, đứng lên, cách thanh chắn mắng chửi với ông ta.
Chỉ là chưa kịp mắng được vài câu, người phía sau đột nhiên nhào lên, đè hắn xuống đất, nắm đấm nặng nề rơi xuống.
Cổ Kính Thiên và Cổ Kính Nguyên ở cùng một phòng giam, nghe thấy những lời này của Cổ Nghĩa Bình, lửa giận trong lòng cũng bốc lên cao, hắn cảm thấy mình mới là người vô tội nhất. Lúc này cũng đổ tất cả tội lỗi lên đầu hắn, xuống tay không chút lưu tình.
Hai người nhanh chóng đánh nhau.
Cổ Kính Triết ra khỏi cửa phòng giam, nhìn sắc trời bên ngoài, thở ra một hơi.
Hắn đứng tại chỗ, chờ Phàn tướng lĩnh bọn họ đi ra.
“Phàn đại nhân, hiện giờ ta không thể nhúng tay vào chuyện này nữa. Cổ Nghĩa Bình giết người thì đền mạng, Cổ Kính Nguyên cấu kết với bọn buôn người, hình phạt cụ thể như thế nào, đều tùy ý Phàn đại nhân làm chủ. Lỗ Vương bên kia, hạ quan sẽ giải thích rõ ràng.”
Phàn tướng lĩnh gật đầu: “Vụ án này ta sẽ cho người ra roi thúc ngựa đưa đến kinh thành giao cho Hình Bộ quyết định, kết quả cuối cùng còn phải tuân theo ý chỉ của Hoàng Thượng.”
“Vậy là tốt rồi, chuyện bên này đã xong, ta cũng nên trở về rồi. Vậy xin cáo từ.”
Cổ Kính Triết muốn đi, Phàn tướng lĩnh cũng không tiện giữ hắn lại.
Chẳng qua hắn vừa rời đi, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn cũng cáo từ.
Phàn tướng lĩnh còn muốn mời bọn họ ở lại ăn cơm, chỉ là hai người nói còn có việc, hắn chỉ có thể từ bỏ.
Nhưng mà, sau khi hai người Cố Vân Đông rời doanh trại lại bước nhanh đuổi theo Cổ Kính Triết.
“Cổ…… Đỗ Thiên Khánh.”
Cổ Kính Triết dừng bước chân, xoay người kinh ngạc nhìn Cố Vân Đông gọi mình lại, chắp tay hỏi: “Quận chúa có việc gì cần phân phó sao?”
“Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện được không?”
Cổ Kính Triết khó hiểu, hắn và Vĩnh Gia quận chúa bất quá cũng chỉ gặp qua vài lần, cũng không cảm thấy có chuyện gì đáng nói.
Cố Vân Đông lại cười nói: “Chúng ta có thể nói chuyện Thu di nương, nói chuyện Cổ Ngọc Văn……”
Sắc mặt Cổ Kính Triết khẽ biến, nhưng hắn vừa rồi đã phủ nhận thân thận tam công tử của Cổ gia, đương nhiên sẽ không nói cho Cố Vân Đông về Thu di nương bọn họ.
Ai ngờ lời Cố Vân Đông nói phía sau lại làm hắn ngẩn ra.
“Còn có thể nói đến chuyện hiện giờ phần mộ của các nàng ở chỗ nào.” MAyy dich
Đồng tử Cổ Kính Triết co rụt lại, bất ngờ ngẩng đầu lên: “Quận chúa…… Có ý gì?”
Ngay sau đó hắn đột nhiên phản ứng lại: “Ta nghe nói phần mộ bọn họ được một đôi vợ chồng họ Thiệu dời đi, còn có La Kỳ cũng bị bọn họ mang đi. Quận mã gia vừa vặn họ Thiệu, chẳng lẽ các người……”
Hắn đột nhiên kích động, vội vàng nhìn bọn họ: “Bây giờ La Kỳ đang ở đâu?”
“Bây giờ ngươi muốn nói chuyện với chúng ta chưa?”
Cổ Kính Triết mím môi, một lát sau mới gật đầu, ngay sau đó còn nói thêm: “Ta nghĩ, nên gặp La Kỳ trước, lần này con bé có cùng tới đây không?”
Hắn nhớ rõ lúc ở khách điếm có nhìn thấy một tiểu cô nương đi theo bên cạnh các nàng, cũng trạc tuổi La Kỳ.
Chỉ là lúc ấy hắn nhìn thấy ở huyện Bình Lăng, cũng không biết La Kỳ có theo lên đảo Lâm Tầm hay không.
Thiệu Thanh Viễn nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta trở về khách điếm nói đi. La Kỳ đang ở khách điếm.”
Cổ Kính Triết nghe xong ánh mắt sáng lên, bước chân có chút vội vàng đi về phía khách điếm: “Được, vậy mau đi thôi.”
Niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt hắn, đó là đứa con duy nhất của tỷ tỷ hắn.
Bây giờ mẹ và tỷ tỷ đều không còn nữa, La Kỳ chính là người thân ruột thịt duy nhất của hắn.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn bất lực mỉm cười, chỉ có thể đi theo.
Ba người nhanh chóng trở lại khách điếm, Bạch Hàng Thiệu Âm và La Kỳ đang ở trong phòng nói chuyện.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, La Kỳ là người đầu tiên chạy ra mở cửa: “Nhất định là Vân Đông tỷ tỷ, bọn họ đã trở lại.”
Cửa vừa mở ra, lại lộ ra một khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ.
La Kỳ ngửa đầu nhìn hắn, mím môi, sau đó không đợi Cổ Kính Triết phản ứng lại, ‘rầm’ một tiếng đóng cửa phòng lại.