Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 976 - Chương 976. Một Người Nhận Giặc Làm Cha.

Chương 976. Một người nhận giặc làm cha. Chương 976. Một người nhận giặc làm cha.

Chương 976: Một người nhận giặc làm cha.

Ở trong phòng Bạch Hàng và Thiệu Âm kinh ngạc nhìn về phía cô bé: " Có chuyện gì vậy, bên ngoài là ai?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của La Kỳ bình tĩnh nói: "Một người nhận giặc làm cha."

Cô bé vừa nói hai người Bạch Hàng hiểu ra, lúc này mới dở khóc dở cười: "Ngươi cho người vào trước đi, xem hắn nói thế nào."

La Kỳ mím môi, tuy nhiên trong lòng vẫn vô cùng tức giận, nhưng vẫn ngoan ngoãn mở cửa phòng một lần nữa.

Cổ Kính Triết đang đứng ngoài cửa với vẻ mặt chết lặng nhìn cửa phòng đang đóng lại. Quay đầu nhìn về phía Cố Vân Đông, cô lại nhún vai nói: "Con bé biết rõ ngươi muốn cứu người của Cổ gia cho nên rất tức giận." MAyy dich

Cổ Kính Triết nghe xong trong lòng có chút luống cuống. Con bé tức giận như vậy hắn phải dỗ thế nào đây?

Còn đang suy nghĩ thì đột nhiên cánh cửa lại một lần nữa mở ra.

La Kỳ mặt không biểu cảm ngước mặt nhìn hắn một cái rồi lùi qua một bên, để cho hắn đi vào trong.

Cổ Kính Triết vô cùng kinh ngạc, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể đi vào trong.

Nhưng ánh mắt chỉ chăm chú nhìn La Kỳ, cho đến khi mấy người Cố Vân Đông đi vào đóng cửa phòng lại. Hắn mới kịp phản ứng lại lời nói của Cố Vân Đông, vội vàng nói với La Kỳ: "Ta không muốn cứu người, mấy người Cổ gia sẽ không được thả ra, ngươi yên tâm."

La Kỳ giật mình ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt loé lên sự vui mừng: "Thật sao? Bọn họ không rời khỏi đảo Lâm Tầm sao?"

Cổ Kính Triết thấy vậy thở dài một hơi, gật đầu: "Đúng vậy, trước đây ta chưa biết rõ mọi việc hiện tại biết rồi cũng sẽ không cứu bọn họ."

Lúc này La Kỳ mới cảm thấy hài lòng: "Ngươi nói chung cũng không phải lòng lang dạ sói."

Cố Vân Đông vỗ trán, con bé này bây giờ đọc nhiều sách biết không ít thành ngữ, chỉ có điều là dùng không đúng hoàn cảnh.

Cô lắc đầu, để cho hai người họ nói chuyện trước, cô và Thiệu Thanh Viễn đi đến bên cạnh cha mẹ, nói hết mọi chuyện trong doang trại.

Bạch Hàng và Thiệu Âm nghe xong thì mở to mắt há hốc mồm: "Tống thị và Lý lão đầu."

"Cổ Kính Nguyên không phải là con trai của Cổ gia?"

"Tống thị chết rồi?"

Mới chỉ nửa ngày ngắn ngủi, sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, mỗi một chân tướng lại càng khủng bố hơn, quả thực đã thay đổi nhận thức của bọn họ.

Ở bên này mặc dù La Kỳ đang nói chuyện với Cổ Kính Triết, nhưng vẫn dỏng tai lên nghe được một chút lúc này mới chạy đến trước mặt Cố Vân Đông: "Vân Đông tỷ tỷ bọn họ đều bị chặt đầu sao?"

"Việc này phải đợi bên kinh thành ra chỉ thị, có điều giết người phải đền mạng, khả năng cao sẽ không dễ bỏ qua."

Cô nói cũng không sai, việc này phải đợi sau này tướng lĩnh sai người đưa công văn đến kinh thành. Nói hết một lần mọi chuyện thật kỹ càng, hơn nữa vấn đề quan trọng là người bị bắt cóc đã làm nên công lao lớn cho triều Đại Tấn, Thiệu Thanh Viễn. Vị này còn là con cháu của thần y, tương lai sẽ là thần y.

Thế này đã đủ xem trọng chưa?

Quả nhiên Hoàng Thượng thấy tên Thiệu Thanh Viễn, mức độ xem trọng tự nhiên tăng lên thêm vài phần.

Hai vợ chồng cô đâu chỉ có từng này cống hiến, nào là đường trắng, nào là kính phóng đại, còn có những tên quan lại tham ô có mưu đồ nghịch phản. Đều có một phần công lao của bọn họ.

Hoàng Đế đương nhiên sẽ không làm hai người bọn họ phải thất vọng. Hắn cảm thấy hai vợ chồng cô không bao giờ thiếu sự ngạc nhiên vui mừng cho hắn.

Hơn nữa chuyện này còn liên lụy đến thái phó, nên hắn càng không được phép không coi trọng.

Chỉ là bên chỗ Lỗ Vương, dù sao cũng là hoàng thúc của mình chính miệng mình đã đáp ứng.

Trong lúc Hoàng Thượng đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, suy nghĩ không biết nên giải quyết như thế nào thì Lỗ vương nhận được thư của Cổ Kính Triết đã đích thân vào cung.

Hắn thỉnh tội với Hoàng Thượng vì bản thân nhận thức người không rõ ràng, thiều chút nữa phạm phải lỗi lớn, để tội nhân tội ác tày trời như vậy thoát khỏi sự trừng phạt. Cầu xin Hoàng Thượng thu hồi ý chỉ đặc xá cho người Cổ gia, cũng xin Hoàng thượng giáng tội.

Hoàng Đế sẽ không giáng tội cho hắn, lần này Lỗ vương tới đây coi như đã giải quyết một vấn đề khó. Hoàng thượng chẳng những không trách cứ hắn mà còn nhân cơ hội này phái hắn xử lý việc đó. MAyy dich

Kể từ đó hắn cũng cho quần thần trong triều biết hắn coi trọng Lỗ Vương. Nhân cơ hội lần này còn để cho người không muốn nhúng tay vào các vấn đề chính sự trở lại triều đình.

Dù sao thì năm đó trước khi Lỗ Vương bị tiên hoàng ghét bỏ cũng là một người thông minh, có năng lực. Sau khi hắn đăng cơ cũng muốn trọng dụng nhưng Lỗ Vương đã từ chối.

Hôm nay không phải là cơ hội hiếm có đó đã đến rồi sao?

Ban đầu Lỗ Vương đã từ chối bằng mọi cách nhưng cuối cùng vẫn bị Hoàng đế dùng thái độ cứng rắn giữ lại.

Sau đó Hoàng Đế gửi công văn đến đảo Lâm Tầm. Giống như những gì Cố Vân Đông đã nói Cổ Nghĩa Bình giết người thì phải đền mạng. Hắn lại còn giết người trước mặt tất cả mọi người mà không hề hối hận, cuối cùng bị đưa ra chém đầu.

Cổ Kính Nguyên cấu kết với tên cầm đầu bọn buôn người, đồng thời còn đứng đằng sau chủ mưu vụ bắt cóc Quận mã gia, hành vi ác độc vì vậy cũng bị xử trảm.

Mặc dù Cổ Kính Thiên và Mao thị không có bằng chứng chứng minh rằng họ có liên quan đến vụ việc này, nhưng vẫn bị tình nghi rất lớn, tiếp tục ở lại chịu phạt ở đảo Lâm Tầm.

Tuy nhiên, nơi chấp hành án của bọn họ còn khó khăn hơn. Trước đây chỉ là khai khẩn núi hoang, giờ đây phải đi khai thác than.

Chuyện Cổ gia đã được giải quyết một cách hoàn hảo trong sự vui mừng của mọi người.

Đương nhiên những điều này đều nói sau.

Lúc này, đám người Cố vân Đông vẫn đang nói chuyện về Cổ gia trong khách điếm.

Thiệu Thanh Viễn thấy đã không còn sớm nữa, nói tiểu nhị mang đồ ăn lên lầu. Sau khi mọi người đã ăn xong Bạch Hàng và Thiệu Âm muốn đi dạo một vòng trên đảo nên đã rời khỏi khách điếm.

Cố Vân Đông và những người còn lại tiếp tục nói về chuyện của Cổ Kính Triết.

Mặc dù hắn đã hai sáu tuổi nhưng cho đến nay vẫn chưa có đứa con nào.

Hắn muốn đưa La Kỳ đi, dù gì hắn cũng là người thân duy nhất của cô bé, cũng nên có trách nhiệm và nghĩa vụ thay chị gái mình chăm sóc con bé thật tốt.

Chỉ có điều…

Cố Vân Đông cười mà như không cười nói: “Ngươi muốn dẫn La Kỳ đi? Ít nhất ngươi phải cho bọn ta biết ngươi là người như thế nào chứ? Nếu không làm sao ta có thể yên tâm giao La Kỳ cho ngươi? Còn nữa không phải là hồi nhỏ ngươi sốt cao sau đó mất trí nhớ sao?”

Cổ Kính Triết sửng sốt, hắn không ngờ câu hỏi đầu tiên của cô lại khó trả lời như vậy.

Hắn muốn thừa nhận nhưng khi hắn cúi xuống nhìn đôi mắt trong sáng của La Kỳ, cuối cùng hắn vẫn nói sự thật.

“Ta không mất trí nhớ.”

Nụ cười của La Kỳ vụt tắt, có chút tủi thân: “Ngươi không mất trí nhớ, vậy tại sao nhiều năm như vậy không đến đảo Lâm Tầm thăm mẹ và bà ngoại? Ngươi có biết bà ngoại rất nhớ ngươi, mẹ ta cũng vậy.”

Nếu cậu đến sớm hơn một chút thì mẹ đã không chết.

Nói đến đây La Kỳ không khỏi oán trách hắn. Dù biết rằng chẳng có lý do gì để cô oán trách. Cũng có thể vì đây là cậu, là người thân duy nhất của cô bé nên cảm thấy vô cùng tủi thân và khó chịu. MAyy dich

Cổ Kính Triết có chút luống cuống, vội vàng nói: “Ta không phải cố ý, lỗi tại ta, là ta không tốt, ta quá nhát gan.”

Bình Luận (0)
Comment