Chương 977: Con nuôi
Nhát gan??
Mấy người Cố Vân Đông quay mặt nhìn nhau.
Cổ Kính Triết cười khổ một tiếng bất đắc dĩ nói ra: "Năm đó ta mới năm tuổi, trên đường đi lưu đày phải chịu bao khổ cực. Chưa nói ăn no mặc ấm, còn có rắn rết côn trùng, chuột cống, trải nghiệm ban đêm ngủ ngoài trời. Ban đầu ta bị sốt cao và thở rất yếu. Cha mẹ cho rằng ta đã tắt thở nên mới ném ta xuống núi. Khi ta tỉnh lại, bên cạnh không có lấy một người thân, còn có một con rắn độc đang thè lưỡi nhìn ta. Cái loại tuyệt vọng lúc đó cả đời này ta sẽ không thể quên được."
Khi đó cả ngày trời hắn nằm yên bất động trên mặt đất. Khát nước mệt mỏi vì sốt cao bên cạnh còn có một con rắn độc.
Cổ Kính Triết cảm thấy mình thật sự sắp chết rồi, sau khi chết còn có khả năng sẽ bị dã thú ăn thịt.
Chỉ nghĩ lại thôi cũng khiến hắn ước mình sẽ không bao giờ tỉnh lại.
May mắn thay vào lúc rắn độc muốn lao đến cắn hắn thì bị mũi tên của một thợ săn bắn chết, mới cứu được hắn.
Sau khi Cổ Kính Triết ngất đi, người thợ săn đó đã ôm hắn ra khỏi núi cũng tìm một đại phu để chữa bệnh cho hắn.
Đợi đến khi bệnh tình của Cổ Kính Triết thuyên giảm và tỉnh lại, người thợ săn hỏi về danh tính và tên tuổi hắn. Cổ Kính Triết đã cố tình che giấu thân phận của hắn.
Tuy tuổi của hắn còn nhỏ nhưng cũng lớn lên ở hậu viện của Cổ gia nên cũng có một chút dã tâm.
Tuy rằng chỉ là con của thiếp thất, nhưng tuổi còn nhỏ, lại thêm chênh lệch tuổi so với hai vị ca ca quá nhiều. Lại được sinh ra bởi di nương đang rất được sủng, cho nên hắn ở Cổ gia vẫn được sủng ái. MAyy dich
Vấn đề giáo dục của Cổ Nghĩa Bình có vấn đề rất lớn. Nếu không Cổ Kính Nguyên sẽ không trở nên như vậy, còn Thu di nương cũng chỉ là di nương, không dám quản. Cũng chỉ có người chị gái Cổ Ngọc Văn thi thoảng dạy dỗ đệ đệ của mình.
Cho nên lúc Cổ Kính Triết năm tuổi vô cùng nhát gan, thiếu trách nhiệm. Bị những khó khăn trên đường đi lưu đày dọa sợ.
Hơn nữa hắn biết rõ thân phận của mình là một tên phạm nhân, vô cùng sợ những người trong thôn này đánh chết.
Vì vậy hắn đã vờ như mất trí nhớ, không biết nhà ở đâu.
May thay người thợ săn đó không có con cái, thê tử bởi vì quanh năm mang bệnh nên không thể nào sinh con.
Nếu như đã gặp được Cổ Kính Triết cũng coi như là duyên phận. Kể từ đó Cổ Kính Triết đã sống trong gia đình của người thợ săn Đỗ Mông. Trở thành con trai của Đỗ Mông, đổi tên thành Đỗ Thiên Khánh.
Đỗ Mông là một thợ săn, không có học thức gì, nhưng lại thắng ở chỗ chân thành tận tình dạy dỗ con cái.
Cổ Kính Triết ở Đỗ gia một thời gian dài, mặc dù không được thoải mái như Cổ gia nhưng so với việc bị lưu đày thì tốt hơn rất nhiều.
Những thói quen xấu cũng dần dần được chỉnh đốn lại. Đi theo Đỗ Mông lên núi đi săn, sức khoẻ càng ngày càng tốt, sống vui vẻ.
Nhưng bởi vì hắn hiểu được lễ nghĩa liêm sỉ cùng hiếu thuận nhân từ. Cảm thấy vô cùng áy náy, bất an với cha mẹ và tỷ tỷ đang bị lưu đày ở bên ngoài. Nên cũng thường xuyên nghĩ đến họ.
Cuối cùng vào năm hắn hai mươi tuổi, Cổ Kính Triết không nhịn nổi đã nói hết chân tướng sự thật với hai vợ chồng Đỗ Mông.
Đỗ Mộng sớm đã coi hắn như con ruột nên khi nghe xong trong lòng có chút lay động, những vẫn có thể hiểu được.
Huống hồ người ai cũng có tâm tư riêng. Tình cảm qua nhiều năm như vậy Đỗ Mông sẽ không nói thân phận của Cổ Kính Triết ra ngoài. Nếu như bị người ta biết rõ chuyện này, chẳng những Cổ Kính Triết gặp nạn mà gia đình họ cũng sẽ gặp chuyện không tốt.
Ông ta lựa chọn cách bảo người nhà giữ kín miệng, sau đó âm thầm nghe ngóng về tình hình của Cổ gia.
Dù sao thì lúc trước Cổ Kính Triết còn nhỏ tuổi, mặc dù biết mình bị lưu đày nhưng lại không nhớ rõ địa điểm bị lưu đày.
Thế nhưng người người Đỗ gia không cửa, cũng không biết quan lại quyền quý. Đường đến kinh thành lại rất xa.
Đỗ Mông tuy là thợ săn, những nơi xa nhất mà ông từng đi cũng chỉ là phủ thành.
Còn nữa Đỗ gia và Cố gia giống nhau, đều là người của phủ Vĩnh Ninh. Chỉ có điều không ở cùng một huyện thành với Cố gia, cách nhau khá xa.
Một người đến huyện thành cũng chưa đi làm sao có thể biết được nhiều tin tức chứ.
Huống hồ nói về tình hình thực tế. Thê tử của Đỗ Mông quanh năm suốt tháng nằm trên giường bệnh, Cổ Kính Triết còn quá nhỏ, tiền bạc trong nhà chỉ đủ lo chuyện trong gia đình và tiền thuốc men cho thê tử. Không hề dư giả một chút nào. Hơn nữa khi hỏi thăm được thì sao? Cổ Kính Triết cũng không thể đi ngàn dặm xa xôi đến địa điểm bị lưu đày. Cũng không có cách nào cứu người của Cổ gia.
Việc này chỉ có thể đi đến đâu hỏi thăm đến đó.
Nhưng từ khi bắt đầu Cổ Kính Triết đã vô cùng nỗ lực đi theo Đỗ Mông kiếm tiền nuôi gia đình. Mặt khác cũng để cho sinh hoạt trong gia đình khấm khá hơn một chút, hắn cũng muốn tích lũy một chút tiền. Cho dù không có cách nào cứu được người Cổ gia nhưng nếu nghe ngóng được bọn họ đang ở đâu. Đi đến đó thăm cha mẹ và tỷ tỷ cũng được. MAyy dich
Lần tiết kiệm này thoắt cái cũng đã mười năm.
Cổ Kính Triết thành hôn vào năm mười tám tuổi.
Chỉ là bốn năm năm rồi thê tử hắn vẫn không mang thai, Cổ Kính Triết bị bố mẹ nuôi ảnh hưởng, hắn cũng cảm thấy nhất địng phải có một đứa con.
Những người rảnh rỗi buôn chuyện cũng không ít. Có người nói bởi vì hai vợ chồng Đỗ gia đều là thợ săn, sát sinh quá nhiều. Gặp phải báo ứng cho nên không thể sinh con.
Việc này khiến cho Cổ Kính Triết vô cùng tức giận, sau đó cãi nhau một trận với những người nói xấu sau đó chuyện này mới lắng xuống.
Cho đến sau này phủ Vĩnh Ninh gặp thiên tai hai năm trời.
Đỗ gia cũng rời khỏi phủ Vĩnh Ninh. Nhưng trong lúc đi lánh nạn, cơ thể vốn nhiều bệnh tật của mẹ Đỗ không thể chống đỡ được. Thê tử Cố Kính Triết thật sự không chịu đựng được, trên đường đi gặp được gia đình có tiền đã chạy theo bọn họ.
Trước khi đi đã nói với Cổ Kính Triết, nguyên nhân mà nàng không thể có con không phải là do bản thân nàng mà ở trên người hắn.
Là Cổ Kính Triết để nàng ta gặp phải những lời đồn nhảm nhí đó, cũng là hắn không cho nàng ta có được một cuộc sống thoải mái.
Lúc đó Cổ Kính Triết mới biết thê tử mình luôn canh cánh trong lòng những lời đồn đại đó. Nàng ta cũng hiểu được nghiệp sát sinh của Đỗ gia rất nặng, nên dẫn đến không có đời sau.
Thê tử hắn cũng chạy, giờ đây chỉ còn hai cha con hắn vẫn còn đang gian nan trên đường đi lánh nạn.
May thay cũng bởi vì những năm nay hắn tích góp được chút ít, đợi tới khi đến phủ Vạn Khánh mới có nơi ở lại để tìm việc làm.
Mãi về sau hắn gặp được thế tử Lỗ Vương.
Lúc Cổ Kính Triết lên núi đi săn, thế tử Lỗ Vương bị thất lạc với hộ vệ ở trong rừng. Đang bị một con lợn rừng rượt đuổi. Đã được Cổ Kính Triết cứu.
Thế tử bởi vì cảm kích ơn cứu mạng của hắn, nên đã dẫn hắn và Đỗ Mông đến kinh thành.
Đối với Cổ Kính Triết mà nói. Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải một người có thân phận quý nhân như vậy.
Lỗ Vương lại còn muốn báo đáp hắn, Đỗ Mông nói hắn có thể nhân tiện hỏi thăm một chút thông tin về người Cổ gia.
Nhưng vẫn nhắc nhở hắn, mặc dù hắn là ân nhân cứu mạng của Lỗ Vương, cũng không nên nói thân phận mình là đứa con thứ ba của Cổ gia. Chỉ nói trước đó có ân huệ với Cổ Nghĩa Bình. Vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, rất muốn biết tung tích của hắn để báo ơn. MAyy dich
Lỗ Vương lúc này không nói hai lời đã sai người đi làm. Người của bọn họ làm việc hiệu suất rất cao, chưa đến nửa canh giờ đã có được tin tức trở về.
Cổ Kính Triết sau khi biết mọi chuyện thì muốn đến đảo Lâm Tầm, kết quả bị Lỗ Vương ngăn lại