Chương 978: Từ nay về sau ta là Đỗ Thiên Khánh
Lỗ Vương phái người đến đảo Lâm Tầm trước tìm hiểu tình huống, xem người Cổ gia có còn hay không, dù sao trên đường đi lưu đày có thể phát sinh rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, rất có khả năng là không còn người sống sót.
Một thời gian sau, người được phái đi đã quay trở lại.
Nói Cổ Nghĩa Bình vẫn còn sống, mặc dù ông ta đã bị què, nhưng vẫn rất có tinh thần.
Bởi vì Cổ Kính Triết chỉ nói Cổ Nghĩa Bình là ân nhân của hắn, cho nên người nọ đến tìm hiểu tình hình cụ thể của Cổ Nghĩa Bình, về phần những người khác của Cổ gia, hắn cũng hỏi thăm mấy câu. MAyy dich
Chỉ có Thu di nương, bởi vì chỉ là một di nương, thân phận không cao, nên người nọ cũng chỉ hỏi qua loa, chỉ nói là người đã chết, còn chết thế nào thì bọn họ không nói.
Còn có Cổ Ngọc Văn, cũng đã gả chồng sinh con.
Tuy nhiên, hai câu ngắn ngủn này, lại khiến tinh thần Cổ Kính Triết hoảng hốt.
Người Cổ gia vẫn còn sống, duy chỉ có mẹ ruột hắn…… Đã chết?
Một khắc này Cổ Kính Triết sa sút tinh thần, nhưng nghĩ đến tỷ tỷ mình vẫn còn ở đó, Cổ Kính Triết lập tức phục hồi lại tinh thần. Hồi nhỏ Cổ Ngọc Văn là người có quan hệ tốt nhất với hắn.
Lỗ Vương trấn an hắn, bảo hắn tạm thời ở lại Kinh Thành. Giúp người phải giúp đến cùng, hắn sẽ điều tra chuyện của Cổ gia, xem xem liệu có cơ hội đưa bọn họ về kinh hay không.
Cổ Kính Triết nghe xong cực kỳ vui mừng, nếu có thể về Kinh đương nhiên là rất tốt.
Bởi vậy, tuy hắn cảm thấy Lỗ Vương không cần thiết phải làm đến mức đó, vẫn mặt dày đồng ý.
Thế nhưng một một phen này, chính là mất tới hai năm rưỡi.
Thứ nhất, Hoàng Đế vừa mới đăng cơ quá bận rộn, có rất nhiều việc đang chờ phải hoàn thành, Lỗ Vương cũng không có cơ hội nhắc tới chuyện của Cổ gia.
Thứ hai, hắn cũng muốn điều tra lại những chuyện năm đó một lần nữa. Cho đến khi xác định chắc chắn Cổ gia bị phạt nghiêm trọng quá mức, hắn mới dâng tấu chương lên Thánh Thượng.
Mấy chuyện như dâng tấu chương, luôn rườm rà và mất thời gian.
Việc này cũng dẫn tới mãi đến gần đây, Cổ Kính Triết mới có cơ hội mang theo ý chỉ đi tới đảo Lâm Tâm, đặc xá cho Cổ gia đưa bọn họ hồi kinh.
Nhưng điều mà Cổ Kính Triết không ngờ tới chính là, chỉ có một năm thôi, vậy mà hắn lại bỏ lỡ cơ hội gặp mặt Cổ Ngọc Văn lần cuối.
Hắn hối hận không thôi, sau khi biết chân tướng sự việc từ chỗ Khương thị, hắn mới thấy chết không cứu, chẳng hề lưu tình không màng hiếu nghĩa với Cổ Nghĩa Bình như thế.
“May là ta gặp được Kỳ nhi.” Cổ Kính Triết nhìn tiểu cô nương trước mặt, cũng được an ủi ít nhiều.
Kể xong chuyện cũ, khóe mắt hắn đã hơi đã ươn ướt.
Có điều sau khi ngẩng đầu lên lần nữa, trên gương mặt hắn đã mang theo ý cười, nói với mấy người Thiệu Thanh Viễn: “Từ nay về sau, ta chính là Đỗ Thiên Khánh, không phải Cổ Kính Triết nào hết, không có bất cứ quan hệ gì với Cổ gia.”
“Được, về sau chúng ta sẽ gọi ngươi là Đỗ Thiên Khánh.” Cố Vân Đông không hề để ý: “Nhưng mà ngươi nghĩ Lỗ Vương thật sự không biết thân phận của ngươi à?”
Cô biết, Lỗ Vương không phải người hồ đồ như vậy, làm sao có thể chưa điều tra rõ ràng thân phận của Đỗ Thiên Khánh mà đã dâng tấu chương xin đặc xá cho Cổ gia được chứ?
Đỗ Thiên Khánh sửng sốt, ngẫm nghĩ: “Hắn chắc đã biết chuyện này.” Chỉ là không muôn đâm thủng tầng giấy mỏng kia mà thôi.
Mấy năm nay hắn đều ở Kinh Thành, thỉnh thoảng cũng sẽ ra vào phủ Lỗ Vương, cho nên suy nghĩ cũng không đơn giản như hồi còn là thợ săn.
“Nhưng mà Lỗ Vương đã không định hỏi tới, vậy cứ làm như không biết đi. Dù sao sau này ta và Lỗ vương coi như là đã thanh toán xong ân tình.”
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày: “Ý của ngươi là, ngươi định sau này sẽ không có bất cứ quan hệ gì với Lỗ Vương ư?”
“Ừm.” Lỗ Vương là Vương gia, hắn chỉ là thợ săn, vốn dĩ bọn họ không nên có liên quan gì rồi.
Hắn cúi đầu nhìn La Kỳ: “Về sau ta muốn hiếu thuận cha mình, chăm sóc La Kỳ. Kỳ nhi, cháu có nguyện ý đi cùng cữu cữu không?” MAyy dich
La Kỳ sửng sốt, đi cùng cữu cữu ư?
Cô bé vô thức quay đầu sang nhìn Cố Vân Đông, cô kéo con bé lại, xoa xoa đầu con bé, cười nói: “Muội tự quyết định đi. Muội muốn đi theo Vân Đông tỷ tỷ cũng được, đi theo cữu cữu muội cũng không sao.”
“Muội……” La Kỳ không biết, cô bé chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Mấy ngày nay, cô bé vẫn luôn ở Cố gia, tuy nói nơi đó không phải là nhà của mình, nhưng mặc kệ là Vân Đông tỷ tỷ, hay là Vân Thư Vân Khả, tất cả mọi người đều coi cô bé như huynh đệ tỷ muội ruột thịt của mình, cùng nhau chơi đùa quậy phá.
Vân Đông tỷ tỷ sẽ dạy cô bé đọc sách viết chữ, sẽ trò chuyện với cô bé về cuộc sống và những dự định trong tương lai.
Vân Khả đi đâu cũng nhớ dẫn cô bé theo, có món gì ngon sẽ chạy đến chia sẻ với cô bé, buổi tối còn ăn vạ đòi ngủ với cô bé. Buổi tối lúc cô bé gặp ác mộng Khả Khả nhè nhẹ vỗ lưng cho cô bé, dùng giọng nói non nớt của mình hát đồng dao cho cô bé nghe.
Vân Thư lại giống như một tiểu đại nhân, biết cô bé thích đọc sách, thỉnh thoảng cậu bé sẽ giúp sắp xếp lại một ít thư tịch cho cô bé dễ đọc hơn.
Còn có dì Dương làm cho cô bé túi sách, y phục, dây buộc tóc, đồ trang sức giống y hệt Vân Khả, dì ấy sẽ quan tâm thân thể cô bé, sẽ nấu những món ngon cho cô bé ăn.
Cố thúc thúc thỉnh thoảng sẽ kiểm tra bài tập của cô bé, nếu có gì không hiểu thúc thúc sẽ kiên nhẫn chỉ dạy cho cô bé.
La Kỳ cảm thấy rất ấm áp, rất không muốn rời xa bọn họ. Thậm chí có đôi đôi khi cô bé còn muốn thời gian ngừng lại, như vậy sự ấm áp này sẽ vĩnh viễn không bao giờ rời khỏi mình.
Nhưng mà, trên đời này cô bé chỉ còn duy nhất Đỗ Thiên Khánh là người thân, là người đệ đệ mà mẹ cô bé vẫn luôn hoài niệm.
Cô bé cũng ao ước có người thân như vậy ở bên cạnh mình, cô bé cảm thấy nếu như mẹ biết chuyện này, nhất định sẽ rất vui mừng.
Nhất thời La Kỳ lâm vào thế khó xử, không biết làm thế nào cho phải.
Cô bé không nỡ rời xa cả hai bên, lại cảm thấy bản thân thật tham lam.
Đỗ Thiên Khánh không đành lòng nhìn dáng vẻ rối rắm của con bé, mỉm cười nói: “Được rồi, việc này không vội, về sau lại nói tiếp. Dù sao cậu cháu ta cũng vừa mới nhận nhau, cháu lại không biết gì về cậu hết, kể cả bây giờ cháu muốn đi theo ta Vĩnh Gia quận chúa cũng sẽ không yên tâm.”
Cố Vân Đông kinh ngạc: “Đương nhiên. Nếu như La Kỳ thật sự muốn đi cùng ngươi, ta nhất định sẽ không ngăn cản, nhưng trước đó, ta cần phải tìm hiểu xem ngươi có năng lực chăm sóc tốt cho con bé không đã.”
Trước khi Cố Ngọc Văn qua đời, nàng đã giao phó La Kỳ cho cô. Việc mà Cố Vân Đông đã đáp ứng, cô nhất định sẽ không nuốt lời.
Đỗ Thiên Khánh cười, tạm thời không đề cập đến chuyện này nữa, chỉ hỏi Thiệu Thanh Viễn: “Chuyện bên đảo Lâm Tầm đã sáng tỏ, các ngươi có tính toán gì không?”
“Chúng ta còn chút việc ở phủ Linh Châu, đợi sau khi xong xuôi mọi việc, chúng ta sẽ quay lại kinh thành.”
Hai mắt Đỗ Thiên Khánh tức khắc sáng lên: “Vậy ta chờ các người ở phủ Linh Châu, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau trở lại kinh thành, ta cũng có thể tiếp xúc với La Kỳ nhiều ơn, như vậy các người có thể khảo nghiệm xem ta có thích hợp chiếu cố Kỳ nhi hay không. Các người thấy thế nào?”
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc mắt nhìn nhau một cái, suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Có thể thì có thể, chỉ là, mặc dù người nói đã thanh toán xong ân tình với Lỗ Vương, nhưng chuyện bên này vẫn cần phải nói rõ ràng với Lỗ Vương. Ngươi chờ chúng ta ở phủ Linh Châu có sao không?” MAyy dich
Đỗ Thiên Khánh lắc đầu: “Không có việc gì, Lỗ Vương đã sắp xếp người đợi ta ở huyện Bình Lăng, đến lúc đó ta sẽ viết phong thư gửi cho hắn, hắn sẽ ra roi thúc ngựa chạy về kinh thành.”
Cho dù hắn không đợi mấy người Thiệu Thanh Viễn, đợi đến lúc trở lại Kinh Thành cũng phải mất hơn một tháng, nếu như hắn dừng lại mười ngày nửa tháng, kỳ thật cũng chẳng khác biệt là bao.
Lúc này Cố Vân Đông mới yên tâm: “Một khi đã như vậy, ngươi cứ chờ chúng ta ở phủ Linh Châu đi, La Kỳ cũng sẽ ở cùng với ngươi.”