Chương 979: Thôn Nam Nhai nghị luận
Đỗ Thiên Khánh sửng sốt, sau đó vui vẻ hỏi: “Thật ư?”
“Ừ, chúng ta không tiện dẫn con bé chạy ngược chạy xuôi, tiểu cô nương cũng mệt mỏi. Ngươi chăm sóc nàng, nhân tiện có thể tìm hiểu lẫn nhau. Có điều ngươi là một đại nam nhân, có một số việc không có tiện cho lắm, ta sẽ cho nha hoàn đi cùng nàng, có được không?”
Đỗ Thiên Khánh cười: “Tất nhiên là được.” Nếu như không có ai đi cùng, bọn họ yên tâm để con bé ở một mình với hắn, như vậy hắn mới cảm thấy kỳ quái.
Lúc này Cố Vân Đông mới nhìn về phía La Kỳ: “Có được không?”
“Được.” La Kỳ ra sực gật đầu, nàng biết Vân Đông tỷ tỷ có chuyện rất quan trọng muốn làm, cho nên mới ngàn dặm xa xôi chạy đến phủ Linh Châu.
Tuổi nàng còn nhỏ, có rất nhiều chuyện nàng không hiểu, không giúp được gì cho bọn họ, nói không chừng đi cùng có thể còn kéo chân sau, nàng có thể ở cùng với cữu cữu của mình.
Cố Vân Đông cười nói: “Vậy cứ quyết định như vậy đi. Hôm nay muội hãy vui vẻ trò chuyện với cữu cữu mình, ngày mai ta sẽ dẫn muội đi thăm mấy người bạn nhỏ của muội, không phải muội còn có kẹo muốn chia cho bọn họ sao?”
Hai mắt La Kỳ sáng rực lên: “Ngày mai đi sao?”
“Đương nhiên, chuyện Cổ gia đã giải quyết xong, dẫn muội đi thăm mấy bạn nhỏ, rồi chúng ta lập tức rời khỏi đảo Lâm Tầm.”
“Được ạ.” MAyy dich
La Kỳ mãn nguyện gật đầu, người nhà họ Cổ đã gặp báo ứng, nàng đã tìm thấy cữu cữu, ngày mai còn được gặp bạn của mình.
Khuôn mặt nhỏ của cô bé đỏ bừng lên vì hưng phấn.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn thấy trời không còn sớm, ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện của Bạch Hàng và Thiệu Âm, mấy người lập tức đứng dậy chuẩn bị chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
Tới ngày hôm sau, Thiệu Thanh Viễn, Cố Vân Đông, La Kỳ cùng với Đỗ Thiên Khánh cùng nhau đi đến La gia ở thôn Nam Nhai.
Đỗ Thiên Khánh vẫn chưa đến chỗ ở của tỷ tỷ, đúng lúc bây giờ có thể đến thăm nơi tỷ tỷ mình từng sinh sống.
Đoàn người đánh xe ngựa, chẳng mấy chốc đã tới cuối thôn Nam Nhai.
Hôm nay thôn Nam Nhai vô cùng náo nhiệt, mấy người Cố Vân Đông xuống xe ngựa, vừa vặn nghe thấy người trong thôn đang bàn tán sôi nổi chuyện Cổ gia.
Dù sao thì hôm qua lúc người nhà họ Cổ bị dẫn đi, động tĩnh có chút lớn, có rất nhiều người nhìn thấy.
Kết quả bọn họ đi rồi lại không trở về, buổi chiều hôm qua còn có mấy người đến lục tung đồ ở trong phòng, cầm không ít đồ vật đi. Lúc bọn họ ra ngoài, còn dán giấy niêm phong lên cổng lớn.
Chuyện này đã dọa tất cả người trong thôn Nam Nhai. Một khắc trước Mao thị và Tống thị còn khoe khoang là sắp rời khỏi đảo Lâm Tầm, chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ hồi kinh. Ai mà mà ngờ chỉ một khắc sau, người nhà họ Cổ đã bị bắt đi? Việc này đúng là quá chấn động.
Nhưng nhưng hơn phân nửa bọn họ đều cảm thấy có chút hả hê đối với chuyện mà Cổ gia gặp phải: “Cho nên ta mới nói, người nhà họ Cổ đắc ý quá sớm. Các người có nhớ cuối năm ngoái không? Lúc ấy Tống thị đi đâu cũng nói là có một đôi phu thê tới cứu bọn họ, vậy mà hai ngày trước bọn họ lại nói đôi phu thê kia là kẻ lừa đảo, sau lại có thêm một người khác cầm theo thánh chỉ đến đây. Ha haa, các ngươi nhìn xem hiện tại……”
“Ta thấy, lần này bọn họ đi, có lẽ là lành ít dữ nhiều.”
Từ xa đã nghe thấy tiếng bàn tán đầy khí thế của bọn họ, mấy người Cố Vân Đông không khỏi lắc đầu.
Nhân duyên của người nhà họ Cổ ở thôn Nam Nhai cũng quá kém rồi, không có nổi một người lo lắng cho sự sống chết của bọn họ.
Đoàn người rất nhanh đã tới trước cửa La gia, trong tay La Kỳ vẫn đang ôm bình kẹo kia, trong đôi mắt cô bé không còn oán hận và không cam lòng nữa, bây giờ chỉ có sự vui mừng khi được gặp mấy bạn nhỏ lần nữa.
Cô bé hít sâu một hơi, quay đầu nhìn sang Cố Vân Đông và Đỗ Thiên Khánh, lúc này cô bé mới giơ tay gõ gõ cửa nhà.
Cảm giác thật kỳ lạ, trước kia nơi này là nhà của cô bé, nhưng bây giờ bản thân lại là khách.
Người trong viện nghe thấy tiếng động thì nhanh chóng chạy đến: “Ai đó?”
Cửa vừa mở, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò, chủ nhân khuôn mặt nhỏ ngẩng đầu lên, vừa vặn đối diện với La Kỳ.
Cô bé thoáng sửng sốt, sau đó có chút không chắc hỏi: “La Kỳ?”
“Cao Nha, là ta.” MAyy dich
Cao Nha mở to hai mắt nhìn, sau đó lớn tiếng gọi với vào bên trong: “Ca, ca, La Kỳ đã trở lại, La Kỳ đã trở lại rồi.”
Không lâu sau, một thiếu niên khoảng chừng mười hai tuổi vội vàng chạy từ trong ra, người thiếu niên nhìn thấy La Kỳ thì ngẩn người.
Đặc biệt khi nhìn thấy y phục trên người La Kỳ, rồi lại nhìn những miếng vải vụn chắp vá trên người mình, cậu bé lập tức cảm thấy ngượng ngùng, lùi về phía sau một bước nhỏ.
Hắn nhìn thấy mấy người Cố Vân Đông đứng phía sau La Kỳ, vội vàng lau tay nói: “Mời, mời vào, mọi người vào nhà ngồi đi.”
Hắn đã từng gặp Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn, lúc trước chính bọn họ đã đưa La Kỳ đi.
La Kỳ cực kỳ hào hứng đi vào trong nhà, cô bé quan sát toàn bộ căn nhà một lượt.
Từ sau khi cô bé rời đi căn nhà này dường như chẳng thay đổi gì, ngoại trừ một ít củi khô và thảo dược được phơi ở ngoài, thì đồ vật vẫn được đặt ở vị trí cũ.
Căn nhà được huynh muội Cao gia bảo vệ rất cẩn thận, nhìn cực kỳ sạch sẽ.
La Kỳ nhìn ngôi nhà cũ của mình lại nhớ đến khoảng thời gian sống cùng cha mẹ trước đây, bất giác trong lòng cô bé cảm thấy hơi chua xót.
Đỗ Thiên Khánh vỗ vỗ bả vai nàng, nói: “Cháu có muốn giới thiệu cho cữu cữu ngôi mà mình từng ở không?”
La Kỳ thở ra một hơi, gật đầu, chỉ vào một căn phòng đơn nói: “Trước đây cháu và mẹ ở trong căn phòng kia, mẹ bị bệnh, nên cháu phải ở cùng với mẹ nếu không sẽ không thể chăm sóc bà ấy.”
Đỗ Thiên Khánh có chút đau lòng: “Cháu rất giỏi.”
La Kỳ mỉm cười, xua đi sự chua chát, cô bé đi theo huynh đệ Cao gia vào nhà chính.
Cao Tử rót nước cho bọn họ, có chút ngượng ngùng nói: “Thời tiết nóng nực, mọi người uống chút nước giải khát, nhà chúng ta không có trà gì ngon để tiếp đã các người. Đây là cây kim ngân ta tự mình phơi, giúp giải nhiệt, các ngươi, các ngươi nếm thử xem.”
Thiệu Thanh Viễn có chút ngạc nhiên nhìn hắn một cái, vừa rồi hắn thấy trong sân có thảo dược, chủng loại còn khá phong phú, có điều hơi lộn xộn.
Hắn cúi đầu ngửi hương trà kim ngân, mùi hương trà thanh mát, nhấp một ngụm, có mùi vị ngòn ngọt.
Hắn gật đầu: “Không tồi, rất thơm.”
Hai tròng mắt Cao Tử sáng lấp lánh, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Từ trước tới nay hắn chưa tiếp đãi quý nhân bao giờ, cũng chưa từng được quý nhân khen ngợi, bây giờ đột nhiên được khẳng định, nháy mắt tâm tâm trạng hắn tốt hơn hẳn.
Ngược lại Cao Nha kéo La Kỳ sang một bên, nhỏ giọng hỏi: “Sao ngươi lại quay về đảo Lâm Tầm? Bọn họ, bọn họ đưa ngươi trở về, chẳng lẽ bọn họ không định nuôi ngươi nữa sao?”
La Kỳ sửng sốt, đang định giải thích thì Cao Nha lại vỗ ngực nói: “Trở về cũng không sao. Chúng ta có thể làm bạn, ta và ca ca cũng có thể chăm sóc ngươi, ngươi không cô đơn.”
La Kỳ cảm động, kéo tay Cao Nha nói: “Không phải, không phải bọn họ không nuôi ta nữa mà là lẫn này chúng ta có việc phải đến phủ Linh Châu, nhân tiện đi qua chỗ này, bọn họ nói đưa ta về thăm các ngươi.” MAyy dich
Cao Nha vui vẻ trở lại: “Thật ư? Vậy thì ta yên tâm rồi.”
La Kỳ tủm tỉm cười, xoay người ôm cái bình lên, lấy ra một cái kẹo mút, bóc phiến lá gói ở bên ngoài ra, nhét thẳng vào trong miệng Cao nha: “Cho ngươi đó, kẹo này ăn rất ngon.”
Cao Nha bị nhét đồ vào trong miệng thì hoảng sợ, đang định lấy ra xem thử, nhưng nghe La Kỳ nói xong lập tức ngừng lại.
Sau đó cô bé lập tức cảm nhận được vị ngọt lan tỏa, mùi vị còn ngọt ngào hơn cả mật ong, theo đó còn có vị chua nhè nhẹ.