Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 980 - Chương 980. Trò Chuyện Với Nhau Thật Vui?

Chương 980. Trò chuyện với nhau thật vui? Chương 980. Trò chuyện với nhau thật vui?

Chương 980: Trò chuyện với nhau thật vui?

Hương vị chua chua ngòn ngọt lan tỏa ra khoang miệng của Cao Nha, trái tim cô bé tràn ngập niềm vui sướng.

Không thể tin được nhìn La Kỳ, cô bé lấy cây kẹo mút ra, nhìn cây kẹo trong suốt bóng loáng, hỏi: “Đây là cái gì thế?”

“Đây là kẹo mút, đây là vị cam, ăn rất ngon có đúng không?” Vị cam chính là vị mà cô bé thích nhất.

Cao Nha điên cuồng gật đầu: “Ăn ngon ăn ngon, hóa ra đồ ăn ở bên ngoài ngon như vậy sao? Đây là kẹo, nhưng kẹo trong tiệm tạp hóa đen thùi lùi, không hề giống với cái này.” Trước giờ cô bé chưa từng rời khỏi đảo, cho nên không biết thế giới bên ngoài trông như thế nào, cũng không biết còn có món ăn mỹ vị như này. MAyy dich

Cao Nha như vậy, giống y hệt La Kỳ trước đây.

Nhìn bạn, viền mắt La Kỳ không khỏi nóng lên, cô bé mỉm cười nói: “Cũng không phải thế. Những nơi khác không có kẹo này, chỉ trong nhà Vân Đông tỷ tỷ mới có. Tỷ ấy có một cái xưởng rất lớn, bên trong thật nhiều người, chỉ chuyên làm kẹo.”

Cao Nha hâm mộ không thôi: “Thật tốt, nếu như ta cũng có thể làm việc trong xưởng kia thì tốt rồi, ta không ăn, chỉ cần ngửi thôi cũng cảm thấy ngọt.”

Đáng tiếc, cô bé không được rời khỏi đảo.

Kể cả gặp được người tốt bụng như người đã dẫn La Kỳ đi, thì vẫn không thể rời khỏi đây bởi vì cô bé và ca ca vẫn là đời thứ hai.

Người bị lưu đày đến đảo Lâm Tầm, đến có đời thứ ba vô tội thì mới được rời khỏi đây.

La Kỳ sờ sờ đầu nàng, Cao Nha chỉ nhỏ hơn nàng một tuổi, vậy mà hôm nay nhìn lại cô bé còn thấp hơn nàng hơn nửa cái đầu.

Nàng đặt cái bình kẹo vào trong tay cô bé: “Ta lấy mấy cây đưa cho mấy người Đại Mai, số còn lại để cho ngươi và đại ca ngươi từ từ ăn.”

“Không được.” Cao Nha hoảng sợ: “Ngươi đã cho chúng ta nhà ở rồi. Ngươi không biết, cuộc sống của chúng ta sau khi chuyển tới nơi này tốt hơn rất nhiều. Mặc dù cha ta và mẹ kế thỉnh thoảng vẫn đến gây chuyện, nhưng bọn họ không dám phá căn nhà này. Bọn họ sợ đến khi những quý nhân đưa ngươi đi trở lại, sẽ đến tính sổ với bọn họ, cho nên chúng ta được sống yên ổn hơn rất nhiều. Ngươi đã đối xử rất tốt với chúng ta rồi, cái này ta không thể nhận.”

“Ta mang cái này đến là để cho các ngươi mà. Trước kia lúc ta ở đây, không phải các ngươi cũng đã giúp đỡ ta rất nhiều sao?”

Mẹ Cao Tử Cao Nha đã qua đời hai năm trước. Trước khi mẹ Cao qua đời, cuộc sống hai huynh muội Cao gia khá tốt. Nhưng khi đó La Kỳ lại không được sống tử tế, cho nên cô bé nhận được rất nhiều sự trợ giúp từ họ.

Hiện tại, cuộc sống của nàng đã tốt hơn, cho nên nàng muốn báo đáp bọn họ.

Những chuyện khác nàng không giúp được, nhưng tặng bọn họ một chút đồ ăn thì vẫn có thể.

Nàng nghĩ, đợi sau này nàng có năng lực, nàng sẽ cố gắng kiếm nhiều tiền hơn một chút, giống như Vân Đông tỷ tỷ vậy, người có bản lĩnh là có thể làm được rất nhiều chuyện.

Sau đó mua một ít đồ vật ở bên ngoài, nhờ người gửi cho bọn họ.

Như vậy, cho dù bọn họ không thể rời khỏi đảo Lâm Tầm, cũng có thể biết được thế giới bên ngoài trông như thế nào.

Cuối cùng Cao Nha từ chối không được, đành phải nhận lấy, rưng rưng nước mắt cầm bình kẹo: “La Kỳ, ngươi thật tốt, ta sẽ mãi mãi ở bên ngươi.” MAyy dich

La Kỳ cười hắc hắc: “Vậy nhất định phải sống tốt cả đời đó. Đúng rồi, lát nữa ngươi đưa ta đi đưa kẹo cho những người khác được không? Chắc chắn là Đại Mai các nàng chưa từng được ăn, để cho bọn họ vui vẻ một chút.”

“Được, bây giờ đi luôn thôi.” Cao Nha lại mút nkẹo, nhắm mắt hưởng thụ.

“Bây giờ ư?” La Kỳ xoay đầu, nhìn về phía những người khác, chung quy nàng cảm thấy nếu cứ bỏ mấy người Vân Đông tỷ tỷ ở lại thì không tốt cho lắm.

Nhưng không nghĩ tới vừa quay đầu, nàng lại phát hiện bọn họ đang trò chuyện Cao Tử rất vui vẻ.

Hả?

Vừa rồi trong lúc nàng nói chuyện với Cao Nhã’ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?

Thiệu Thanh Viễn rất bất ngờ khi thấy Cao Tử nhận biết được nhiều thảo dược như vậy, đừng thấy tuổi tác hắn còn nhỏ, dựa vào việc lên núi thái thuốc khi có thời gian rảnh hắn mới có thể duy trì kế sinh nhai nuôi sống bản thân và muội muội.

Cao Tử ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói: “Thật ra có một lão đại phu, lần trước ông ấy vào núi hái thuốc bị trẹo chân, ta đỡ ông ấy xuống núi nên lão đại phu mới tốt bụng chỉ bảo cho ta. Hắn nói, nếu như ta rảnh rỗi, có thể đi hái một vài loại dược liệu thường thấy đưa tới y quán, bọn họ sẽ thu dược liệu.”

Trên đảo Lâm Tầm chỉ có hai ba y quán, y thuật của đại phu cũng chỉ ở mức trung bình.

Những người này thường là con cháu của những người bị lưu đày.

Có một vài người đã qua đời thứ ba, vốn bọn họ có thể rời khỏi đảo Lâm Tầm, nhưng có rất nhiều người không có thân thích hay bằng hữu ở bên ngoài, cũng không biết gì về thế giới bên ngoài đảo, cho nên bọn họ dứt khoát ở lại trên đảo, mở tiệm thuốc gì đó, như vậy cũng có thể duy trì kế sinh nhai.

Lão đại phu dạy Cao Tử cách phân biệt một số dược liệu, thỉnh thoảng Cao Tử sẽ lên núi hái thuốc.

Đáng tiếc tháng trước lão đại phu đã qua đời, Cao Tử chỉ kịp tới đưa tiễn ông đoạn đường cuối cùng.

Thiệu Thanh Viễn nghe xong như có điều gì suy nghĩ, hắn đứng lên nói với Cao Tử: “Ngươi dẫn ta ra ngoài viện xem những thảo dược đó đi.”

Mặc dù Cao Tử chẳng hiểu gì, nhưng vẫn vội vàng dẫn mọi người ra sân sau.

Thiệu Thanh Viễn ngồi xổm xuống mặt đất nhìn lần lượt từng thứ. Đây đều là mấy dược liệu thường gặp, cũng không đáng bao nhiêu tiền, đưa đến y quán, số lượng nhiều cũng chỉ kiếm thêm vài đồng.

Thiệu Thanh Viễn chỉ vào mấy vị dược liệu xếp lộn xộn, chỉ ra cho hắn.

Cao Tử nghe xong vội vàng đến tách ra, động tác của hắn rất thuần thục, có thể thấy hắn rất yêu quý dược liệu, lúc cầm dược liệu lên cực kỳ nhẹ nhàng.

Thiệu Thanh Viễn cười cười, ngẩng đầu hỏi Cố Vân Đông: “Nàng có mang quyển sách thuốc kia của ta đến đây không?”

Cố Vân Đông bới bới ở trong tay áo, quả nhiên móc ra một quyển sách.

Thiệu Thanh Viễn nhận lấy đưa cho Cao Tử: “Ngươi cầm lấy quyển sách này trước. Đây là sách ta tự viết, ở trong ghi lại dược tính và cách dùng của rất nhiều loại dược liệu, cũng có một ít tranh vẽ. Sau này ngươi lên núi hái thuốc, có thể lấy ra tham khảo.”

Đây không phải quyển sách thuốc mà Tống Đại Giang đưa cho hắn, mà là do Thiệu Thanh Viễn tự mình biên soạn. Bên trong có những loại dược liệu trân quý, cũng có những loại thông dụng, ví dụ mấy loại thường gặp như cây Kim Ngân cũng được ghi lại.

Cao Tử có chút lúng túng nhận lấy quyển sách kia: “Đưa, đưa cho ta?”

“Nếu ngươi có cơ hội, tìm người biết chữ. Nếu như không có ai biết chữ, vây xem hình ảnh, ghi nhớ hình ảnh những dược liệu đó vào trong đầu. Những loại thảo dược trong sách thuốc này, đều được sắp xếp dựa theo trình tự từ phổ biến đến quý giá. Càng ở phía sau, dược liệu càng trân quý. Nếu như ngươi hái được, thì đừng vội bán đi. Ở đảo Lâm Tầm, thảo dược trân quý không bán được giá cao, có khả năng còn làm cho người ta đỏ mắt. Ngươi cứ giấu chúng đi trước, đợi đến khi có cơ hội thích hợp thì hẵng bán, biết không?”

Cao Tử không ngừng gật đầu: “Ta, ta biết, nếu như ta nhặt được, ta nhất định sẽ giấu đi, không bán.” Nếu vị Thiệu công tử này lại tới đảo Lâm Tầm, cậu bé sẽ đưa cho hắn.

Cao Tử nâng niu ôm lấy quyển sách kia, trên mặt tràn đầy thụ sủng nhược kinh. MAyy dich

Hắn biết đối với nhiều người thứ này trân quý, nhất là với hắn mà nói, đây là quyển sách mà mơ hắn cũng không dám mơ tới.

Thiệu Thanh Viễn suy nghĩ một chút, thấy thời gian vẫn còn sớm, La Kỳ ở bên kia còn muốn đi tìm mấy tiểu đồng bọn khác với Cao Nha, dứt khoát nói với Cố Vân Đông: “Ta dẫn tiểu tử này đi lên núi một chuyến trước.”

Cố Vân Đông có chút ngoài ý muốn nhìn về phía hắn, thật hiếm thấy hắn chủ động chỉ dạy cho người nào như thế.

Bình Luận (0)
Comment