Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 981 - Chương 981. Vào Núi

Chương 981. Vào núi Chương 981. Vào núi

Chương 981: Vào núi

Xác thực đây là lần đầu tiên Thiệu Thanh Viễn chủ động chỉ dạy cho người khác, chẳng qua hắn cảm thấy ở một phương diện nào đó Cao Tử có chút giống hắn.

Hắn cũng có thiên phú ở phương diện y học, nhưng cũng không có cách nà học tập, trước kia lão đại phu nhận biết thảo dược, hắn lập tức nắm chặt lấy cơ hội.

Thiệu Thanh Viễn cảm thấy, hắn khá tốt.

Có lẽ bởi vì hắn là người nhà họ Bạch, nên trong xương tủy hắn có loại ý niệm này của Bạch gia, gặp được hạt giống tốt lại không kiềm được suy nghĩ muốn giữ lại. Giống như Bạch lão gia tử, không nhất định phải thu nhận làm đệ tử, chỉ điểm vài câu, cũng là truyền bá y thuật.

Cao Tử nghe nói hắn muốn dẫn mình lên núi, trên mặt hắn tràn đầy kích động.

Hắn nhiều ít đoán được, vị quý nhân này muốn chỉ bảo hắn điều gì đó. Đối với Cao Tử mà nói, việc này chẳng khác nào có một chiếc bánh có nhân trên trời rơi xuống.

Hắn liên tục gật đầu: “Cảm ơn Thiệu công tử.”

Đỗ Thiên Khánh trầm ngâm, ngay sau đó cười nói: “Cùng nhau đi đi.”

Hắn là thợ săn, việc vào núi với hắn giống như đi dạo sau hoa viên, vừa có thể bảo vệ hai người này, vừa có thể dạy cho Cao Tử một vài kỹ xảo nhỏ để đào bẫy rập.

Dù sao, ban nãy trên đường tới đây, La Kỳ vẫn luôn miệng nói huynh muội Cao gia đối xử với cô bé rất tốt. Hắn cũng không thể giúp đỡ gì khác, làm chút chuyện trong khả năng cũng tốt.

Thiệu Thanh Viễn nhìn hắn một cái, Đỗ Thiên Khánh có chút kỳ quái: “Làm sao vậy?”

“Không có gì, đi thôi.” Hắn chưa nói mình cũng ‘từng’ là thợ săn. MAyy dich

Cao Tử thực sự hưng phấn, vội chạy vào phòng, cầm cuốc đào dược và sọt ra, nói với Cao Nha: “Huynh cùng Thiệu công tử bọn họ vào núi, muội chiêu đãi La Kỳ và Thiệu phu nhân cho tốt, chờ ta trở lại.”

“Dạ, ca ca cẩn thận một chút.” Trước kia Cao Nha vẫn luôn rất lo lắng mỗi khi Cao Tử vào núi, trong núi nguy hiểm, rắn rết chuột kiến nhiều không nói, nhỡ đâu gặp phải dã thú hung mãnh, vậy sợ là trốn không kịp.

Nhưng mà lúc này có Thiệu Thanh Viễn và Đỗ Thiên Khánh ở đây, nên cô bé không lo lắng.

La Kỳ vừa mới nói qua, bọn họ đều là người rất lợi hại. Cô bé cũng biết, bọn họ muốn chỉ dạy kỹ năng cho ca ca, đây là cơ hội cực kỳ đáng quý.

Ba người vừa ra khỏi cửa, Cố Vân Đông tháo cái nỏ trên người mình xuống, giao cho Thiệu Thanh Viễn: “Cầm cái này theo, chàng cẩn thận một chút, thiếp đợi chàng trở về.”

“Ừ.” Thiệu Thanh Viễn cười với cô, thu thập đồ đạc xong, hắn cầm theo một cái sọt khác, cứ như vậy xuất phát.

Ba người vừa ra khỏi cửa, người dân thôn Nam Nhai lập tức chú ý tới bọn họ, biểu tình có chút cổ quái.

Đặc biệt là nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn ăn mặc một bộ y phục làm từ chất liệu tốt, nhưng trong tay lại cầm cái sọt? Bọn họ nhìn thế nào cũng cảm thấy không hợp.

Nhưng mà Cao Tử quen biết được quý nhân như vậy từ khi nào?

Mặc dù trong lòng mấy thôn dân có nghi hoặc, nhưng rốt cuộc không dám tiến lên dò hỏi, chỉ có thể nhìn theo bọn họ đi đến chân núi.

Chờ đến khi hoàn toàn không thấy bóng người đâu nữa, mọi người mới bắt đầu tụ tập lại thì thầm to nhỏ.

“Tiểu tử Cao gia này quen biết được quý nhân như vậy từ khi nào nhỉ? Người này chắc là người ngoài đảo?”

“Sao ta cảm thấy hai nam nhân kia nhìn có chút quen mắt.”

“Ha ha ha, có phải ngươi thấy hai nam tử kia đặc biệt anh tuấn, nên nhìn đến hoa mắt rồi đúng không?”

“Cái gì chứ? Đừng nói hươu nói vượn, ta thật sự cảm thấy quen mắt……” Người nói chuyện cau mày, một lúc lâu sau đột nhiên vỗ đét một cái: “Ta nhớ ra rồi, người kia, người nam tử thấp hơn một chút kia, không phải người hai ngày trước mới tới Cổ gia sao? Cổ gia còn nói hắn đến đặc xác cho bọn họ, dẫn bọn họ rời đảo.” MAyy dich

“Ta cũng nhớ ra rồi, người nam nhân cao hơn một chút xách theo cái sọt, hình như là người đến Cổ gia cuối năm trước, sau lại dẫn La Kỳ rời đi. Cổ gia đi đâu cũng nói là bọn họ đến cứu bọn hắn rời đi.” Một người khác cũng kêu lên.

Mọi người: “……”

Mấy thôn dân không nhin được nuốt nước miếng, cho nên, người tới năm ngoái và người tới hai ngày trước, có quen biết sao?

Hai người bọn họ đều nói là đến để cứu người nhà họ Cổ, kết quả bây giờ nhà họ Cổ…… Đã xảy ra chuyện? Bọn họ lại còn vui vẻ vào núi chơi cùng tiểu tử Cao gia?

Bọn họ có chắc là tới để cứu người mà không phải hại người?

Mọi người không khỏi rùng mình một cái, thoáng cảm nhận thấy có âm mưu gì đó.

Đúng lúc cửa nhà La gia lại được mở ra, La Kỳ và Cao Nha đồng thời đi ra, mấy thôn dân lập tức im bặt không dám nói thêm lời nào nữa.

Một lát sau, rối rít quay đi: “Trưa rồi, ta phải về nấu cơm đây.”

“Đúng đúng đúng, ta cũng phải về đây.”

La Kỳ va Cao Nha liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó hai đứa ngẩng đầu nhìn lên trời, không phải chỉ mới vừa qua giờ thìn thôi sao?

“Bỏ đi, mặc kệ bọn họ, chúng ta đi tìm Đại Mai đi.”

La Kỳ và Cao Nha nắm tay nhau đi ra ngoài, chạy đến tiểu đồng bọn ở nhà cách vách phát kẹo.

Cố Vân Đông ở lại, đánh giá hoàn cảnh La gia.

Bây giờ trong nhà không có ai, cô đi ra phía sau phòng bếp, lấy một túi khoai tay và khoai lang đỏ trong không gian ra, còn cả một túi gạo nhỏ và thịt muối, đặt vào hầm ở trong nhà.

Cô cũng để lại một ít đường trắng và hoa quả khô trong cửa tiệm.

Huynh muội Cao gia sống không dễ dàng gì, hiếm khi tướng công nhà cô lại coi trọng Cao Tử, coi như là bảo vệ mầm non, Cố Vân Đông vẫn rất vui lòng làm việc thiện trong khả năng cho phép.

Sắp xếp đồ đạc xong, cô đang định uống miếng nước nghỉ ngơi một chút, thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Cố Vân Đông sửng sốt, đi qua mở cửa.

Người bên ngoài không kịp nhìn rõ cô đã chửi ẩm lên: “Cao Nha, ngươi là cái đồ táng tậm lương tâm. Huyng muội các người bám vào người quý nhân kia ăn uống no say, trong khi cha mẹ các ngươi thì sắp chết đói đến nơi rồi. Ngươi thì……”

Cố Vân Đông nghiêng người dựa vào khung cửa sổ, mìm cười nhìn phụ nhân bên ngoài: “Nói, nói tiếp đi.”

Yết hầu phụ nhân kia giống như bị ai bóp lấy, cả nửa ngày vẫn không nói nổi một câu.

Người, người này là ai?

Không phải nói có hai quý nhân đi theo Cao Tử vào núi, trong nhà chỉ còn lại mình Cao Nha và La Kỷ sao? Sao lại còn một người nữ nhân ở đây?

Tròng mắt người phụ nhân xoay chuyển, có chút khiếp sợ muốn bỏ chạy.

Cố Vân Đông đại khái đoán được thân phận của nàng ta, cô khẽ đứng thẳng dậy, nói: “Ngươi tới tìm Cố Nha gây chuyện? Ta thấy dáng vẻ của ngươi cũng không giống sắp bị đói chết lắm, không phải đống thịt trên người ngươi đang run bần bật sao?”

Người phụ nhân có chút sợ hãi những người ngoại lai này, nhưng bị người nói như vậy, nàng ta vẫn cứng cổ phán bác: “Ai, ai tới tìm Cao Nha gây chuyện chứ? Ta, ta là mẹ nó, con cái hiếu thuận với cha mẹ là chuyện đương nhiên, chúng nó bất hiếu đến không thể nói nổi.”

“Các ngươi không làm tròn nghĩa vụ của cha mẹ, dựa vào đâu mà bắt con cái phải hiếu thuận với mình? Trông thì xấu xí, nhưng lại nghĩ đến đẹp vô cũng.”

“Ngươi nói cái gì? Ngươi đang mắng ta?”

Cố Vân Đông mỉm cười: “Nghe hiểu à? Chẳng phải ngươi vội vàng chạy đến đây để mắng chửi sao?”

“Ngươi, ngươi……”

“Như thế nào, muốn đánh ta à? Ngươi dám động thủ thử xem.”

Đương nhiên phụ nhân kia không dám động thủ, nàng ta cùng lắm cũng chỉ dám hung tợn trừng mắt nhìn Cố Vân Đông, nhưng trong lòng đang thầm tính toán, đợi bọn họ đi rồi nhất định nàng ta và cha Cao sẽ đến đây tìm hai đứa nhỏ đòi đồ.

Nàng ta không tin, những quý nhân này tới Cao gia mà không cho hai đứa trẻ không nơi nương tựa kia chút đồ.

Không sao, nàng ta không vội.

Vừa nghĩ như vậy, người phụ nhân cũng không nóng lòng ở đây nữa, dứt khoát xoay người rời đi.

Có điều vừa mới xoay người, thì thấy Cao Nha và La Kỳ được tiểu đồng bọn truyền tin, đang hớt hải chạy đến.

Bình Luận (0)
Comment