Chương 982: Người Cố Vân Đông che chở
Không chỉ có mình La Kỳ và Cao Nha, còn có ba bốn bạn nhỏ miệng đang ngậm kẹo mút đi theo phía sau hai đứa nó.
Từ bé đến giờ chúng nó chưa từng được ăn mỹ vị ngoài đảo lần nào, cho nên đương nhiên muốn trợ uy giúp đỡ hai người bọn họ.
Năm sáu người lạch bạch chạy đến trước cửa La gia, Cao Nha trực tiếp chắn ở trước mặt Cố Vân Đông, trợn mắt nhìn người phụ nhân trước mặt: “Bà đến đây làm gì?”
Mấy đứa nhỏ khác chen lên gào thét: “Đúng vậy, ngươi tới đây làm cái gì? Ngươi là bà mẹ kế ác độc.”
Trong số những đứa trẻ này, đứa nhỏ nhất cũng chỉ mới ba bốn tuổi, vóc dáng nhỏ bé gầy gò, nhưng lại trừng mắt thật lớn, thoạt nhìn cáu kỉnh nhưng lại rất đáng yêu.
Cố Vân Đông thấy vậy thì không khỏi bật cười, người phụ nhân kia lại tức đến suýt thì ngã ngửa ra đằng sau, ngón tay chỉ vào Cao Nha, cả giận nói, “Ta là mẹ ngươi đó.”
“Mẹ ta đã chết rồi.”
Cố Vân Đông không khỏi cảm khái, trẻ con ở thôn Nam Nhai đứa nào cũng dũng mãnh như vậy sao?
Trước kia La Kỳ cũng chẳng hề khách khí với người nhà họ Cổ chút nào.
Phụ nhân kia không dám ra tay đánh Cố Vân Đông, nhưng không có nghĩa là nàng ta không dám đánh Cao Nha.
Nàng nhìn ngó xung quanh, thấy trong góc phòng có một cây gậy gỗ, thì chạy tới chộp lấy.
Cố Vân Đông híp mắt lại, che mấy đứa trẻ ra phía sau, trực tiếp đối mặt với người phụ nhân đang xông tới: “Ngươi còn dám động thủ?”
“Ta đánh con mình mà ngươi cũng muốn quản à?”
“Đương nhiên là ta muốn xen vào, từ nay về sau, huynh muội cao gia sẽ được chúng ta che chở.” MAyy dich
Phụ nhân cười lạnh: “Các ngươi che chở? Các ngươi có bản lãnh đưa chúng nó rời khói đảo Lâm Tầm chắc. Nếu các ngươi không ở lại cái đảo này, không ở lại thôn Nam Nhai cùng với chúng nó, thì ngươi định che chở cho chúng nó thế nào?”
Cố Vân Đông liếc nhìn cây gậy trong tay nàng ta: “Ai quy định là ta không ở đây thì không thể che chở hai đứa nó?”
Cô quay đầu, gọi Cao Nha đến, nói với nàng: “Ngươi yên tâm, về sau nếu có người đến tìm ngươi gây chuyên, ngươi cứ đến doạnh trại tìm Phàn tướng lĩnh. Ta sẽ nói chuyện với hắn, nhờ hắn chiếu cố huynh muội các ngươi.”
Cao Nha sửng sốt: “Phàn tướng lĩnh?” Chẳng lẽ là Phàn tướng lĩnh mà cô bé được nghe nói ư?
Phụ nhân càng mở to hai mắt nhìn, suýt thì không cầm nổi cái gậy trong tay, nàng ta có chút miệng hùm gan sứa la lên: “Ngươi, ngươi hù dọa ai chứ. Lại còn, còn Phàn tướng lĩnh…… Ha ha ha, Phàn tướng lĩnh người ta trăm công ngàn việc, rất bận bịu, làm gì có thời gian rảnh mà quản chuyện hai đứa nhóc này?”
“Ngươi không tin thì cứ việc thử xem.”
La Kỳ đứng ở bên cạnh Cố Vân Đông, ngẩng đầu hừ nói: “Vân Đông tỷ tỷ của ta rất lợi hại, ngươi nhìn kết cục của người nhà họ Cổ thì biết.”
Những đứa nhỏ khác cũng xông lên: “Đúng vậy, rất lợi hại.”
Kết cục của Cổ gia?
Hôm này, toàn bộ thôn Nam Nhai đều đang xôn xao bàn tán chuyện nhà họ Cổ, đương nhiên người phụ nhân này cũng biết chuyện, thậm chí nàng ta còn hùa theo đàm tiếu vài câu.
Chẳng lẽ, chuyện đó là do nữ nhân trước mặt làm ư?
Mặc kệ có phải hay không, người phụ nhân cũng không dám trì hoãn, nàng ta ném cây gậy gỗ trong tay xuống, vội vã xoay người bỏ chạy.
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, thật sự không có tí khí phách nào. Ít nhất trước khi đi cũng phải nói mấy câu hung ác như “Ngươi chờ đó cho ta’ rồi hẵng đi chứ?
Cô xoay người, nói với mấy đứa nhỏ: “Được rồi, người xấu đã đi rồi, chúng ta trở về thôi.”
Cao Nha thở phào một hơi, ngẩng đầu nói lời cảm tạ với Cố Vân Đông: “Thiệu phu nhân, cảm ơn ngài.”
“Không cần cảm ơn, có điều những gì ta nói là thật. Lát nữa ta sẽ đi chào hỏi Phàn tướng lĩnh. Nếu ngươi và ca ca ngươi gặp phải chuyện phiền phức gì, có thể đến tìm hắn, biết không? Nhưng mà ta nói trước, không thể chuyện gì cũng đến làm phiền người khác, có một số việc, nhờ vả người ta một hai lần rồi thôi, nếu nhiều quá chưa chắc người ta đã nguyện ý giúp đỡ ngươi. Hiểu không?”
Cao Nha lập tức gật đầu: “Ta đã hiểu, cảm ơn.”
Cố Vân Đông cười gật đầu: “Vậy được rồi, đi, chúng ta đi vào thôi.”
Cao Nha lộ ra nụ cười tươi rói, nắm tay La Kỳ dẫn mấy bạn nhỏ khác cùng nhau đi vào cổng La gia.
Ban đầu mấy đứa nhỏ kia còn có chút câu nệ, sợ sẽ đụng phải Cố Vân Đông, nhưng khi thấy cô mỉm cười với bọn chúng thì mấy đứa cũng ngượng ngùng mỉm cười, ngoan ngoãn đi vào theo. MAyy dich
Cố Vân Đông nhìn mấy đứa nhỏ gầy yếu thì nhớ tới lúc chạy nạn ngày xưa, nhớ tới dáng vẻ của Vân Thư Vân Khả.
Tuy rằng đã trôi qua nhiều năm, nhưng dường như hình ảnh thân mình nhỏ nhắn với cái đầu lớn giống như một con búp bê đã khắc sâu vào trong tâm trí cô, không khác với mấy đứa nhỏ ba bốn tuổi đang ăn kẹo mút trân quý đứng cách đó không xa là mấy.
Trong số những đứa trẻ bị lưu đày đến đảo Lâm Tầm này, làm gì có đứa nào không bị người nhà liên lụy? Bọn chúng còn nhỏ, thậm chí còn chẳng hiểu lưu đày là cái gì đã phải đi theo làm cu li, trên người khắc ấn ký tội phạm.
Cũng giống như người nhà họ Cao, rất có khả năng cả đời này bọn họ không thể rời khỏi đảo Lâm Tầm.
Cố Vân Đông thở dài một hơi, gọi La Kỳ đến nói: “Buổi trưa chúng ta sẽ ăn sủi cảo. Lát nữa muội bảo mấy bạn nhỏ ở lại đây ăn đi. Bọn chúng đều là bạn của muội, tương lại chẳng biết khi nào mới được gặp lại, cùng nhau ăn một bữa cơm xem như làm kỷ niệm.”
Dù sao cô cũng không có chuyện gì làm, ba người Thiệu Thanh Viễn đã vào núi, nhất định bọn họ sẽ tự giải quyết bữa trưa trong núi.
Hơn nữa ngay từ đầu bọn họ đã định ăn sủi cảo ở đây rồi mới về, vừa vào cửa đã cầm theo thịt và bột mì đã nhào đến .
Bây giờ vắng mặt ba người bọn họ, vừa lúc có thể cho mấy đứa nhỏ này nếm thử.
Ban nãy mấy đứa nhỏ này đã che chắn trước mặt cô, bọn chúng cũng nên được khen thưởng cho sự dũng cảm của mình.
“Sủi cảo là cái gì?” Một đứa bé bốn tuổi vẻ mặt ngây thơ hỏi.
“Ta biết, ở trên trấn có bán, nhưng mà nó rất đắt, ta chỉ mới được ngửi mùi thôi.”
“Mẹ ta nói sủi cảo ăn rất ngon, nhưng ta chưa được ăn bao giờ.”
“Ta cũng thế.”
Trong số mấy đứa trẻ ở đây, chỉ có một mình La Kỳ đã từng ăn, bởi vì cô bé rời khỏi đảo Lâm Tầm nên mới được ăn.
Cố Vân Đông: “……” Có phải cô không nên đưa ra cái đề nghị này hay không, bằng không sau khi bọn nhỏ ăn rồi lại muốn ăn nữa thì làm thế nào?
Nhưng lời cũng đã nói ra khỏi miệng rồi, Cao gia không thể chuẩn bị quá nhiều đồ ăn, có điều làm một bữa sủi cảo thì vẫn được.
Cố Vân Đông dẫn theo La Kỳ vào phòng bếp, lấy bột mì đã nhào ra.
Những đứa nhỏ khác cũng đi vào theo, vừa nhìn thấy bột mì, đôi mắt chúng nó mở lớn, ‘oa’ lên một tiếng, làm Cố Vân Đông bị dọa sợ khẽ run lên.
Cô dở khóc dở cười đuổi người đi: “Được rồi, ở đây không cần nhiều người như vậy, mấy đứa muốn ăn sủi cảo, vậy đi nhặt thêm củi đi.”
Trẻ con không có nhiều lời khách sáo như vậy, muốn ăn chính là muốn ăn, bọn chúng nhanh chóng chạy đi nhặt củi khô.
Có điều, đến khi bọn chúng nhặt củi trở về, phía sau lại lại dẫn theo ba đứa nhỏ khác đến.
Càng quá đáng hơn là, còn có bốn người lớn, dáng vẻ như thể ‘ta thấy rất nhiều trẻ con chạy đến đây giúp đỡ.
Cố Vân Đông tức đến bật cười, cô quan tâm bọn nhỏ vì bọn chúng là trẻ con, chưa từng được ăn đồ ăn ngon, thân bất do kỷ nên bọn chúng mới phải ở đảo Lâm Tầm. MAyy dich
Nhưng đám người lớn này sao lại mặt dày như vậy?
Cố Vân Đông không hề khách khí đuổi bốn người kia đi: “Muốn ăn thì tự mình làm đi, muốn chiếm tiện nghi ở chỗ ta, trừ phi là ta nguyện ý, bằng không thì không có chuyện tốt như vậy đâu, cút hết đi.”
Mấy người lớn kia còn có chút không cam lòng, nhưng bọn không dám cứng đối cứng với Cố Vân Đông, chỉ đành phải không tình nguyện đi ra ngoài.
Cố Vân Đông nhìn một đám trẻ con, bất chợt lại bắt đầu nổi nên ảo giác mình là ‘giáo viên mầm non’.