Chương 983: Người bên cạnh hắn, dám
Cố Vân Đông nhanh chóng băm thịt, cô kêu Cao Nha đi hái một ít rau hẹ và cần tây.
Đám trẻ con rất siêng năng, nhanh nhẹn nhặt rau đem ra bờ sông rửa. Ngoại trừ việc nhào bột làm sủi cảo, gần như Cố Vân Đông không cần động tay vào những việc khác.
Cố Vân Đông trộn nhân, nhào bột, ép từng cái một vào vỏ sủi cảo, sau đó tay chân lanh lẹ gói chúng lại.
La Kỳ, Cao Nha và cả Đại Mai trạc tuổi nhau, ba đứa đứng ở phía sau cô, thấy động tác của cô thì cũng ngo ngoe rục rịch muốn làm thử, nhưng nhìn bàn tay thô ráp đen nhẻm của mình, chúng nó lại e sợ lùi bước.
Cố Vân Đông thấy thế, bảo các nàng rửa tay sạch sẽ rồi qua đây cô chỉ cách gói sủi cảo.
Ban đầu, mấy cái sủi cảo có hình dạng kỳ quái, vỏ cũng bị rách.
Một đám trẻ con hi hi ha ha chế giễu nhau, rất vui vẻ.
Dần dần, càng lúc mấy đứa nhỏ làm càng tốt, từng cái từng cái một giống y hệt những thỏi bạc.
Những đứa trẻ này bình thường đều là người đã quen làm việc, cho nên chúng học rất nhanh.
Sủi cảo đã làm xong, Cao Nha gia không đủ chén đũa, đi sang nhà thím Dư ở cách vách mượn.
Một đứa nhỏ nhà thím Dư cũng đang ở đây, thím Dư nhanh chóng tự mình cầm bát đũa sang. Nhìn những miếng sủi cảo trắng trẻo mập mạp, nàng không nhin được nuốt nuốt nước miếng, sợ làm mình xấu mặt, nàng vội vàng để đồ lại rồi nhanh chóng đi về. MAyy dich
Đợi đến khi sủi cảo làm xong được dọn lên, đám trẻ con háo hức xúm lại: “Thơm quá, thơm quá.”
“Nhất định ăn rất ngon.”
“Cái này là ta làm, ngươi xem, nhìn cứ bẹp bẹp.”
Cố Vân Đông cực kỳ buồn cười, cô kêu bọn họ bưng chén đến đây, Cao Nha và La Kỳ múc cho mỗi người một chén.
Bàn ghế trong nhà không đủ, nên hai đứa nhỏ lớn hơn một chút lập tức bưng bát chạy ra tảng đá ngoài sân ngồi.
Bọn chúng cũng không sợ nắng, gấp gáp không đợi nổi cắn một miếng, ngay lập tức mở to đôi mắt tròn xoe.
“Ngon quá.” Thật thơm, thật mềm, vỏ được làm từ bột mì trắng, thịt cũng thơm nức mũi.
Cố Vân Đông cũng tự mình múc một chén, sủi cảo làm hơi nhiều, đám trẻ con ai cũng có phần của mình. Số còn dư lại, Cố Vân Đông bảo Cao Nha để ở trong phòng bếp, đợi Cao Tử về rồi nấu.
Thời tiết nóng nực, không thể để đến ngày hôm sau cho nên cô không để phần lại nhiều, còn lại đều chia hết cho bọn nhỏ.
Sau khi bọn chúng ăn uống no nê, thu dọn đồ đạc rời khỏi La gia, thì chưa đến nửa canh giờ, toàn bộ thôn Nam Nhai đều biết hôm nay Cao gia ăn sủi cảo. Sủi cảo béo ngậy, thơm ngào ngạt, nghe bọn nhỏ miêu tả, đến cả người lớn cũng không nhịn được nuốt nước miếng.
Bữa tiệc sủi cảo này, đã trở thành kỷ niệm khó quên trong cuộc đời mấy đứa trẻ ở thôn Nam Nhai.
Mãi đến khi trời sẩm tối mấy người Thiệu Thanh Viễn mới trở về, hai cái sọt bọn họ mang theo chất đầy thảo dược và gà rừng thỏ hoang.
Mặt mày Cao Tử hưng phấn đến đỏ bừng, đi suốt cả một ngày cũng chẳng cảm thấy mệt mỏi, gần như chạy vội vào cửa.
Ngược lại khuôn mặt của Đỗ Thiên Khánh lại vô cùng buồn bực.
Cố Vân Đông thấy hắn vào cửa, tò mò nhìn hắn, cô quay sang hỏi Thiệu Thanh Viễn “Hắn bị làm sao thế?”
Thiệu Thanh Viễn còn chưa kịp trả lời, Đỗ Thiên Khánh đã bắt đầu lên án: “Hắn đi săn còn giỏi hơn cả ta.”
Cố Vân Đông: “……” Cho nên, ngươi bị đả kích à?
Còn không phải là Đỗ Thiên Khánh bị đả kích sao? Làm sao mà hắn biết được, từ khi năm tuổi Thiệu Thanh Viễn đã sống chung với động vật trong núi rất nhiều ngày chứ.
Một thân đầy bản lĩnh của hắn đều được rèn luyện từ trong núi sâu mà ra.
Không nói tới những con mồi nhỏ, mà ngay cả hổ cũng đã bắt rồi.
Phải biết rằng kể cả thợ săn, phần lớn gặp cọp đều bỏ chạy ngay, làm gì có ai dám lấy cứng đối cứng?
Nhưng người bên cạnh hắn lại dám!!
Thiệu Thanh Viễn liếc Đỗ Thiên Khánh không nói gì, chỉ lẳng lặng lấy thú săn trong sọt ra.
Cao Tử ở bên kia cũng bỏ thảo dược ra để trong sân, dáng vẻ còn có chút chưa đã thèm. MAyy dich
Nếu không phải vì thời gian không còn sớm, hắn còn muốn đi theo Thiệu công tử vào sâu trong núi thái thêm nhiều thảo dược hơn. Thiệu công tử biết rất nhiều thảo dược, nghe hắn nói ở quê hắn có núi Cửu Hổ, dãy núi trải dài cả dặm, sâu trong núi dược liệu nhiều không đếm xuể.
Cao Tử cực kỳ khao khát, nhưng hắn biết hắn không thể rời khỏi đảo, chỉ có thể tiếc nuối bỏ lỡ nó.
Nhưng hôm nay hắn thu hoạch được rất nhiều, như thế này hắn đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi.
Nếu không phải có Thiệu công tử ở đây, có lẽ cả đời này hắn không thể nào tiếp xúc với những dược liệu và tri thức này.
Cao Nha chạy đến, hưng phấn ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói: “Ca, trưa nay chúng ta ăn sủi cảo, chính là sủi cảo rất thơm rất đắt ở trên trấn mà huynh nói lần trước. Thật sự ăn rất ngon, sủi cảo kia còn làm bằng bột mì trắng. Đúng rồi, chúng ta để phần lại ba bốn mươi cái, đợi buổi tối ca về ăn.”
“Sủi cảo?” Cao Tử không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ như in mùi hương mà hắn ngửi được trên đường mang dược liệu đến y quán ở trên trấn bán.
Cao Nha cười hắc hắc: “Ca nếu huynh muốn ăn, chờ sau này có cơ hội, ta sẽ làm cho huynh ăn. Ta đã học xong rồi.”
“Được, ca ca sẽ nỗ lực kiếm tiền, đến Tết chúng ta có thể ăn sủi cảo.”
Bây giờ hai đứa nhỏ tràn ngập hy vọng, mong muốn có được cuộc sống tốt đẹp hơn trong tương lai. Có điều sự tốt đẹp này, cũng chỉ là hi vọng đến tết bọn chúng có thể ăn thêm một chén sủi cảo mà thôi.
La Kỳ không biết đã đến từ lúc nào, có chút không nỡ lôi kéo cánh tay của Cao Nha nói: “Ta phải đi rồi, không biết sau này có thể gặp lại hay không. Nhưng các ngươi yên tâm, chờ ta trưởng thành, có năng lực, ta nhất định sẽ trở về thăm các ngươi.”
Cao Nha vừa nghe thấy nàng phải đi, tâm trạng vui vẻ suốt cả ngày hôm nay biến mất trong nháy mắt, hốc mắt bắt đầu nóng lên: “Vậy thì, vậy thì cả đời này ngươi phải nhớ đến ta, ta cũng sẽ nhớ rõ ngươi.”
La Kỳ ôm nàng, lại dặn dò một phen.
Lúc này hai tiểu cô nương mới nước mắt lưng tròng lưu luyến không rời tách nhau ra.
La Kỳ đi tới bên cạnh Cố Vân Đông: “Vân Đông tỷ tỷ, chúng ta đi được rồi.”
“Ừm , về sau nhất định sẽ có cơ hội quay lại đây.” Cố Vân Đông xoa xoa đầu nàng, gật đầu với huynh muội Cao gia.
Cao Tử nghe nói bọn họ phải đi, vội vàng muốn giữ người lại: “Hay là mọi người ở lại ăn cớm chiều rồi đi.”
“Không được, thêm một lát nữa trời sẽ tối đen mất.” Đảo Lâm Tầm cấm đi lại vào ban đêm.
Cao Tử nghe thế, đành phải rũ mắt từ bỏ.
Thiệu Thanh Viễn lập tức dẫn Cố Vân Đông, La Kỳ và người chịu đả kích Đỗ Thiên Khánh rời khỏi La gia.
Cao Tử dẫn Cao Nha vội vàng chạy ra đưa tiễn, đến khi bọn họ đi xa, Cao Tử đột nhiên quỳ xuống, dập đầu với bóng lưng của Thiệu Thanh Viễn.
Cũng không biết là nghe được tiếng động hay là có cảm tính, bước chân Thiệu Thanh Viễn thoáng khựng lại một chút.
Hắn không quay đầu lại, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục đi về phía trước.
Ngược lại, Cố Vân Đông quay đầu nhìn thoáng qua, có chút kinh ngạc, đến lúc bọn họ sắp tới xe ngựa, cô mới thấp giọng hỏi: “Chàng rất coi trọng Cao Tử sao?” MAyy dich
“Ta chỉ cảm thấy tiếc cho một hạt giống tốt như vậy thôi.”
Cố Vân Đông nở nụ cười: “Nếu chàng thật sự không nỡ, vậy chúng ta nghĩ cách cầu tình với Hoàng Thượng. Huynh muội Cao gia cũng chỉ bị liên lụy mà thôi, Hoàng Thượng nói một câu là có thể thả bọn chúng.”