Chương 984: Phát hiện hầm đồ ăn
Thiệu Thanh Viễn dường như đang suy nghĩ, thật ra lần trước hắn lập công cũng không cầu Hoàng Thượng ban thưởng gì cụ thể……
Có điều hắn nên làm gì, rốt cuộc Cao Tử có đáng giá hay không, hắn phải xem xét lại.
Mấy người nhanh chóng lên xe ngựa, xe ngựa chuyển bánh, trực tiếp rời khỏi thôn Nam Nhai.
Huynh muội Cao gia chờ cho đến khi bóng dáng họ hoàn toàn biến mất, mới thở dài một hơi, xoay người đi về nhà.
Cao Nha lập tức chạy tới phòng bếp, bắt đầu nhóm lửa, chuẩn bị nấu sủi cảo cho ca ca ăn. MAyy dich
Cao Tử nhìn đồ đạc chất đầy sân, nặng nề thở dài.
Hắn lấy những con mồi đó ra xử lý, thời tiết nóng nực, những con vẫn còn có thể nhảy nhót tung tăng thì tiếp tục nuôi ở bên ngoài, số còn lại thì không thả được. Hắn đành phải xử lý sạch sẽ, tốt nhất là nên sấy khô hoặc là ướp rồi treo lên.
Nhưng hắn vừa mới bắt tay vào làm, trong phòng bếp đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai.
Là Cao Nha!!
Cao Tử kinh ngạc, bật dậy vội vàng lao đến phòng bếp.
Trong phòng bếp không có ai, hắn nhìn xung quanh, thấy cửa hầm đang mở.
Cao Tử hớt hải chảy vào: “Cao Nha, Cao Nha muội bị làm sao vậy?”
“…… Ca, ca huynh mau xuống đây đi.” Giọng nói của Cao Nha chợt ngừng lại, ngay sau đó cô bé đè thấp xuống, sốt sắng gọi hắn.
Cao Tử nghe thế lập tức bò xuống hầm. Sau đó, hắn thấy trong tay Cao Nha cầm một cái túi đầy gạo, ngơ ngác nhìn hắn.
“Đây là……” Cao Tử cũng thấy rõ ràng, hai mắt không khỏi trợn tròn.
Rất nhiều gạo trắng, hơn nữa còn là loại gạo trắng hạt to rất hiếm gặp trên đảo này.
Hắn nuốt nuốt nước miếng, hỏi: “Là, là Thiệu phu nhân đưa sao?”
Cao Nha: “Muội không biết, muội không thấy Thiệu phu nhân đi vào trong cất đồ. Nhưng, nhưng mà cũng không còn người nào khác, nhất định là bọn họ để lại cho chúng ta.”
Ánh mắt Cao Tử trở nên phức tạp, phu thê Thiệu công tử cho bọn họ quá nhiều đồ, nhiều đến mức hắn không biết phải báo đáp như thế nào.
Cao Nha thật cẩn thận nhìn hắn: “Ca, chúng ta, chúng ta có phải nên trả lại những thứ này không?”
Cao Tử trầm mặc hồi lâu, mới thở dài một hơi, cười nói: “Nhận lấy đi.”
“Dạ.”
Ánh mắt Cao Tử lại dừng ở những đồ vật khác ở trong hầm, đôi mắt dần dần trở nên kiên định.
Hắn nhất định sẽ tìm cơ hội biết chữ, nhất định sẽ đọc hết cuốn sách Thiệu công tử cho hắn, hắn sẽ nỗ lực hái thuốc, sẽ không cô phụ tâm ý của phu thê Thiệu công tử.
Nếu như sau này có cơ hội hái được thảo dược trân quý, hắn sẽ bảo quản thật tốt.
Cao Tử tin rằng nhất định mấy người Thiệu công tử sẽ còn đến nữa.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn sủi cảo.”
“Ai da, được.” Cao Nha vội vàng xoay người ôm một binh rau khô ở trong góc phòng ra.
Cô bé xuống hầm để tìm thứ này, sau đó mới phát hiện gạo và khoai lang đỏ.
Hai huynh muội bọn họ thu dọn đồ đạc trong hâm xong xuôi rồi ăn một bữa tiệc sủi cảo đầy thỏa mãn.
Từ nay về sau, bọn họ sẽ càng nỗ lực sống tốt.
Mà lúc này đoàn người Cố Vân Đông cũng đã ngồi xe ngựa về tới khách điếm trên trấn.
Bạch Hàng và Thiệu Âm đã ở trong đại sảnh đợi bọn họ, thấy người vào cửa, hai người vội vàng vẫy tay gọi bọn họ.
“Mau tới đây ăn cơm.” MAyy dich
Sau khi mấy người Cố Vân Đông ngồi xuống tiểu nhị bắt đầu dọn thức ăn lên.
Bạch Hàng múc một chén canh cho Thiệu Âm, tiếp đó mới bắt đầu nói chuyện ra ngoài ngày hôm nay: “Chúng ta hỏi thăm rồi, ngày kia sẽ có một chuyến tàu rời khỏi đảo. Nếu chuyện trên đảo đã giải quyết xong, vậy chúng ta trở về thôi, nếu không lão gia tử chờ cũng sốt ruột.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Hành, vậy ngày kia chúng ta sẽ rời khỏi đây.”
Cố Vân Đông như chợt nhớ đến điều gì đó, vội hỏi: “Lần này người lái thuyền là ai?”
Nhắc đến người lái thuyền, Bạch Hàng bỗng nhiên cảm thấy đồ ăn không còn ngon miệng nữa.
Ông thở dài một hơi: “Đao ca.”
Đao ca?
Đỗ Thiên Khánh ở một bên đang giúp cháu gái mình ăn cơm đột nhiên ngẩng đầu, nhíu mày nói: “Đao ca này không phải là người dễ nói chuyện, thu phí cao đến quá đáng.”
Hắn đã ngồi thuyền Đao ca để tới đây, nhìn thấy y phục trên người hắn, ban đầu hắn ta đã hét giá đòi năm mươi lượng.
Tuy rằng bây giờ trong tay Đỗ Thiên Khanh cũng có chút tiền, nhưng hắn chưa bao giờ nghe thấy chuyện chỉ ngồi thuyền thôi mà phải mất đến năm mươi lượng bạc, suýt chút nữa thì hắn đã cãi nhau với Đao ca.
Cũng may là hắn đến đây để làm việc công, trong tay có công văn.
Nhìn thấy thứ này, Đao ca nào dám thu tiền của hắn, lập tức kính cẩn đưa hắn vào đảo Lâm Tầm, còn tự mình đưa hắn đến doanh trại của Phàn tướng lĩnh.
Đao ca thu phí cao, sao Bạch Hàng lại không biết chuyện này chứ? Ông dã sớm hỏi thăm rồi.
Nhưng mà bọn họ thật sự không có thời gian chờ chuyến tàu tiếp theo. Phải chờ bốn năm ngày nữa mới có chuyến tàu kế tiếp, Bạch lão gia tử vẫn đang ở khách điếm huyện Bình Lăng chờ bọn họ.
Cố Vân Đông ngẫm nghĩ một lát, nói: “Không sao, đằng nào ngày mai chúng ta cũng phải đến doanh trại tìm Phàn tướng lĩnh, khi nào rời đi, chúng ta làm phiền Phàn tướng lĩnh nhờ hắn phái người đưa chúng ta ra bến tàu là được, để xem Đao ca có dám thu phí của chúng ta hay không.”
Không giống với lần trước, bây giờ, cô đã là Vĩnh Gia quận chúa.
“……” Đỗ Thiên Khánh vốn còn đang muốn nói chuyện, nghe vậy lại yên lặng ngậm miệng lại, sờ sờ mũi của mình.
Hắn định nói, Đao ca nhất định vẫn nhớ rõ hắn, biết hắn tới đây làm việc công, lúc về chắc chắn không dám thu tiền của hắn. Đến lúc đó bọn họ có thể giả làm thuộc hạ của hắn, cùng nhau lên thuyền sẽ không thành vấn đề.
May mắn may mắn, hắn vẫn chưa nói ra mấy lời này.
Sao hắn lại quên mất, Cố Vân Đông là Vĩnh Gia quận chúa, thân phận của người ta còn cao hơn hắn nhiều, chẳng phải ngay cả nhân vật như Phàn tướng lĩnh cũng phải cung kính với cô à?
Đỗ Thiên Khánh không nói chuyện, mấy người Cố Vân Đông lập tức bắt đầu bàn bạc chuyện rời khỏi đảo.
Vẫn còn một ngày, bọn họ có thể mua ít đồ ở bên này.
Ngày hôm sau, Cố Vân Đông dẫn Thiệu Thanh Viễn đi dạo phố.
Hải sản trên đảo Lâm Tầm ăn rất ngon, giá cả cũng rẻ. Hải sản cô mang về lần trước, chia cho mỗi người một ít mà rất nhanh đã hết sạch.
Dù sao hiện tại trên người có thể giấu rất nhiều đồ, Thiệu Thanh Viễn đã biết chuyện, cho nên dù cô định mua thật nhiều hải sản mang về, hắn cũng sẽ không cảm thấy quá ngạc nhiên.
Cô phải mua cho tiểu thúc trong nhà một phần, Kha biểu cô, Liễu gia, Nhiếp gia Đái gia Tăng gia, nhà trưởng thôn cũng phải mua một phần, còn có đám người Tần Văn Tranh Dịch Tử Lam Nhiếp Thông trong kinh thành cũng phải mua cho bọn họ mỗi người một phần. Tính toán xong xuôi, Cố Vân Đông hận không thể mua hết một nửa hải sản khô trên đường này về.
Tôm khô ở đây thực sự ăn rất ngon, Cố Vân Đông mua cực kỳ nhiều.
Cô mua quá nhiều, còn bắt gặp người bán hàng rong hỏi cô có đồ ở ngoài đảo không, bọn họ muốn dùng hải sản để đổi.
Cuộc sống ở trên đảo còn gian khổ hơn so với những gì mà Cố Vân Đông tưởng tượng. Người ở đây không thể rời khỏi đảo, thỉnh thoảng đồ tiếp tế sẽ được mấy người Đao ca vận chuyển từ bên ngoài vào bằng thuyền.
Một ít gạo trắng vải vóc muối ăn linh tinh, đều phải mua từ chỗ bọn họ, chẳng những đắt đỏ, mà vật tư cũng khan hiếm.
Cố Vân Đông nghe xong, thì muốn nảy ra ý tưởng kinh doanh. Cô sẽ nhập hải sản giá rẻ ở đảo Lâm Tầm, vận chuyển đến những nơi khác trên đất liền để bán, vậy giá cả khẳng định có thể trở mình một phen. MAyy dich
Đáng tiếc, đảo Lâm Tầm là nơi lưu đày, mục đích là để những phạm nhân đó chịu khổ, cho nên đương nhiên sẽ không cho phép kinh doanh trên đảo Lâm Tầm.