Chương 985: Con dê béo
Cố Vân Đông đành phải từ bỏ ý tưởng này, cũng may là cô chỉ nghĩ một chút thôi. Dù sao thì đảo Lâm Tầm cũng ở quá xa, đi đi về về không tiện cho lắm, hơn nữa chi phí vận chuyển và giá thành cũng không thấp.
Cô vẫn nên mua những gì mình cần trước đã.
Thấy đã mua gần đủ, cô và Thiệu Thanh Viễn mới xách túi lớn túi nhỏ quay về khách điếm.
Sau khi ăn trưa, hai người lại đi đến doanh trại tìm Phàn tướng lĩnh.
Phàn tướng lĩnh biết ngày mai bọn họ định rời đi thì có chút kinh ngạc: “Sao phải đi gấp như vậy?”
“Đúng là bọn ta còn chút chuyện phải làm, nghe nói ngày mai có thuyền rời khỏi đảo Lâm Tầm, vừa vặn có thể ngồi thuyền rời đi.” Thiệu Thanh Viễn nói.
Phàn tướng lĩnh suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Nếu các ngài có việc, ta cũng không tiện giữ người. Nhưng mà vô luận thế nào tối nay các ngài cũng phải ở lại ăn bữa cơm, để ta làm tròn nghĩa vụ của chủ nhà.”
“Đương nhiên không thành vấn đề.”
Phàn tướng lĩnh lập tức nói người đi chuẩn bị, còn mình thì ở lại tán gẫn với hai người chuyện ở Kinh Thành.
Tuy rằng ở bên này, hắn cũng có công báo, có thể kịp thời tiếp nhận một ít tin tức ở bên ngoài, nhưng chung quy vẫn không đủ kỹ càng tỉ mỉ.
Phàn tướng lĩnh muốn rời khỏi đảo Lâm Tầm, nơi này quá nghèo, con người ai chẳng muốn hướng về cuộc sống tốt đẹp hơn, có người nào làm quan mà không nghĩ đến việc bò lên cao?
Hiện giờ hiếm khi gặp được một vị quận chúa, thoạt nhìn còn khá dễ nói chuyện, đương nhiên là hắn nguyện ý giao hảo.
Nhưng chính bởi vì biết hắn có suy nghĩ như vậy, Cố Vân mới có thẳng thắn đề cập tới yêu cầu của mình.
“Mặc dù chúng ta phải rời đi ngay, nhưng mà ngày hôm qua ta gặp hai đứa nhỏ nhìn rất vừa mắt, bọn chúng vẫn ở lại đây, có cơ hội chúng ta nhất định sẽ về thăm hai đứa nó.”
Phàn tướng lĩnh nháy mắt đã hiểu, lập tức hỏi: “Hai đứa nhỏ? Là ai, tên là gì? Có thể lọt vào mắt quận chúa và phò mã gia, hai đứa nhỏ này thật có phúc khí.”
Cố Vân Đông cười cười, nói tên Cao Tử và Cao Nhã, nhân tiện cũng nói kỹ càng tỉ mỉ thân thế và địa chỉ của bọn họ cho hắn biết. MAyy dich
Ám chỉ rõ ràng như vậy, mặc dù Phàn tướng lĩnh đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khóe miệng vẫn không khỏi khẽ run rẩy.
Hắn gật đầu, đứng dậy đi ra cửa.
Sau đó hắn phái hai người đi đến thôn Nam Nhai một chuyến, hai người nhìn như binh lính kia cũng không trì hoãn, lập tức mang theo một ít đồ đi đến thôn Nam Nhai.
Tới cửa nhà họ La, bọn họ lập tức nhìn thấy có người đang vây ở bên ngoài.
Thấy có hai binh lính tới, những người này lập tức lùi ra sau, không dám lên tiếng.
Đến khi nhìn thấy thái độ hòa ái của hai người họ với huynh muội Cao Tử, hơn nữa còn dặn dò sau này nếu như bọn họ có chuyện gì cứ việc đi đến doanh trại tìm Phàn tướng lĩnh, đám người vây quanh lập tức hít một ngụm khí lạnh.
Có vị quan lớn nhất đảo Lâm Tầm che chở, không phải sau này hai huynh muội Cao gia có thể nghênh ngang đi đường tắt à?
Hai binh lính chuyển lời xong, thì nhanh chóng rời đi, để lại người thôn Nam Nhai bàn tán ầm ĩ.
Người nhà họ Cao tới tìm huynh muội Cao Tử sợ tới mức chạy thẳng về nhà, không dám xuất hiện ở trước mặt bọn họ nữa.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn ở lại ăn cơm chiều cùng Phàn tướng lĩnh, sau khi nhận được lời hứa ngày mai hắn sẽ tự mình đưa bọn họ lên thuyền thì cáo từ trở về khách điếm.
Bạch Hàng và Thiệu Âm có chút sốt ruột, không hiểu tại sao mà hôm nay mí mắt bọn họ cứ giật liên hồi, dường như sắp có chuyện không hay xảy ra.
Tình trạng này kéo dài liên tục đến tận sáng ngày hôm sau.
Cũng may là sắp về rồi, nên bọn họ cố gắng đè nén cảm giác nóng nảy xuống.
Ở bến tàu người đến người đi, nhưng khách nhân ngồi thuyền rời đảo giống như bọn họ lại không có nhiều.
Chỉ có một nam tử trung niên nhìn như có chuyện gấp đi đi lại lại đang chờ lên thuyền.
Ban đầu Đao ca chỉ nhìn thấy có mỗi một người khách, trong lòng cực kỳ chán chường
Hơn nữa vị khách này ăn mặc bình thường, nhìn qua là biết người không có tiền, cho dù hắn muốn giờ trò xảo trá cũng chẳng lừa được bao nhiêu, thật là đen đủi.
Nhưng mà ngay sau đó, Đao ca liền nhìn thấy Bạch Hàng và Thiệu Âm xuống khỏi xe ngựa.
Hắn lập tức vui vẻ, hai người này vừa nhìn là biết đây chính là con dê béo.
Đao ca đang đinh bước lên, ai ngờ trước mặt đột nhiên xuất hiện hai gương mặt quen thuộc, đây là…… Thiệu công tử và Thiệu phu nhân?
Đao ca có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với hai người này, lúc trước hắn bị ốm, đau chết đến chết đi sống lại thiếu chút nữa thì không gượng nổi nữa, chính là vị Thiệu công tử này đã bán thuốc cho hắn. MAyy dich
Có điều thuốc kia thực sự quá đắt, lúc giao bạc ra, trong lòng hắn giống như đang rỉ máu.
Nhưng mà, việc này cũng chứng minh Thiệu công tử có tiền ah.
Nghĩ vậy, trên mặt Đao ca lập tức hiện lên vẻ tươi cười, bước nhanh đến chỗ Thiệu Thanh Viễn.
“Thiệu công tử, chúng ta lại gặp mặt.”
Thiệu Thanh Viễn ngẩng đầu, khẽ gật đầu với hắn ta, sau đó chỉ vào đồ đạc trong xe ngựa, nói với hắn: “Làm phiền Đao ca gọi mấy người khiêng hành lễ lên thuyền giúp chúng ta.”
Đao ca nở nụ cười: “Không thành vấn đề.” Sau đó gọi hai người chèo thuyền tới, khiêng hết một đống bao lớn bao nhỏ lên thuyền, hắn còn đặc biệt thân thiết dặn dò: “Cẩn thận một chút, đừng để va chạm, bằng không các ngươi không bồi thường được đâu.”
Nói xong, hắn quay đầu hỏi Thiệu Thanh Viễn: “Thiệu công tử đây là định quay về Bình Lăng huyện à, các ngươi…… Có bao nhiêu người vậy? Đều đi cùng nhau cả sao?”
Thiệu Thanh Viễn chỉ chỉ một vòng: “Đúng vậy, đều đi cùng nhau.” Hắn tiện tay chỉ luôn cả vị khách nhân ăn mặc bình thường: “Hắn cũng đi cùng với chúng ta.”
Đao ca không thành vấn đề, đi cùng nhau càng tốt.
Hắn ta cười càng vui vẻ hơn: “Thiệu công tử, các người đi đông như vậy, này thuyền phí sẽ không rẻ đâu.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Ta biết rồi, yên tâm, lát nữa sẽ có người trả tiền thay cho chúng ta.”
Đao ca sửng sốt: “Ổ? Là ai thế?”
Đương nhiên là ngươi.
“Đợi một lát nữa ngươi sẽ biết.”
Vừa dứt lời, thì một đoàn người từ đang từ xa tiến tới, đây rõ ràng là người nói đến đưa tiễn bọn họ, Phàn tướng lĩnh.
Hắn dẫn theo phó quan và thủ hạ vội vàng đi đến, Đao ca ngước mắt nhìn sang, không ngừng bận rộn qua thỉnh an: “Đại nhân, sao ngài lại đến đây?”
“Lão Đao, lát nữa người lái thuyền cho tốt biết chưa?”
“Biết biết, nhất định ta sẽ lái thuyền cẩn thận.” Trong lòng Đao ca cảm thấy kỳ quái, có chút nghi hoặc, Phàn tướng lĩnh đến đây chỉ để nói những lời này?
Nhưng ngay sau đó, hắn liền thấy Phàn tướng lỉnh sải bước đi về phía mấy người Thiệu Thanh Viễn.
“Quận chúa, quận mã gia, sao mọi người lại đến sớm vậy? Ta còn tưởng rằng mình đã đến sớm lắm rồi.”
Thiệu Thanh Viễn cười nói: “Gia phụ gia mẫu có việc gấp, không thể đợi trong khách điếm được nữa, cho nên chúng ta dứt khoát đi sớm một chút.”
Đao ca đi theo, khi đến gần nghe được cuộc hội thoại này cả người như chết lặng.
Hắn cơ hồ hỏi theo bản năng: “Đại nhân, ngài gọi bọn hắn cái gì??”
Phàn tướng lĩnh nhíu mày: “Đây là Vĩnh Gia quận chúa cùng quận mã gia. Lão Đao, lát nữa bọn họ sẽ ngồi thuyền của ngươi rời đi, nhớ rõ phải chăm sóc bọn họ cho tốt. Nếu như làm chậm trễ quận chúa, ngươi đừng mong có quả ngon để ăn.”
Lão đại nín thở, sao lại thế, sao đang êm đẹp, bọn họ lại trở thành quận chúa và quận mã gia chứ? Không phải lần trước vẫn chỉ là một đại phu sao?
Nhưng Phàn tướng lĩnh cũng không lấy việc này để lừa bọn họ, hơn nữa, hắn vừa mới ngẩng đầu lên thì lập tức nhìn thấy Đỗ Thiên Khánh đứng đằng sau Thiệu Thanh Viễn.
Đây chính là người mang công văn tới mà.
Đao ca vội vàng quỳ xuống hành lễ với hai người họ, lộ trình kế tiếp, hắn chẳng dám thu phí thuyền của bọn họ.
Ngay cả vị khách nhân đứng cô đơn một mình kia, cũng không giao một văn tiền.
Sau khi từ biệt Phàn tướng lĩnh, đoàn người Thiệu Thanh Viễn lập tức bước lên thuyền, một đường xuôi gió xuôi nước về tới huyện Bình Lăng. MAyy dich
Không nghĩ tới vừa mới xuống thuyền ở bến tàu, bọn họ đã nhìn thấy Đồng Thủy Đào vẻ mặt nôn nóng, thình lình vọt tới: “Tiểu thư, không hay rồi, Bạch lão gia tử hồi phủ.”