Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 986 - Chương 986. Kiều Kim Thủy Đã Tỉnh Lại

Chương 986. Kiều Kim Thủy đã tỉnh lại Chương 986. Kiều Kim Thủy đã tỉnh lại

Chương 986: Kiều Kim Thủy đã tỉnh lại

Cố Vân Đông kinh ngạc, biểu tình vui vẻ khi nhìn thấy Đồng Thủy Đào nháy mắt biến mất sạch sẽ: “Muội nói cái gì?”

“Hôm qua Bạch lão gia tử đã hồi phủ rồi, Thiệu Võ không yên tâm, cho nên hắn đã về cùng với lão gia tử, muội ở lại đây để đợi mọi người.”

Ban đầu Cố Vân Đông phái Đồng Thủy Đào và Thiệu Võ đến phủ Linh Châu. Lúc đó, sợ mấy người Bạch Hàng quay về phủ thành gặp Tuân tri phủ trước sẽ đánh rắn động cò. Cho nên mới để bọn họ chờ ở phủ thành trước, bây giờ đã qua nhiều ngày như vậy rồi, bọn họ không thấy người, đương nhiên sẽ đến huyện Bình Lăng.

Nhưng mà không nghĩ tới, vừa đến đã xảy ra chuyện lớn như vậy.

Bạch lão gia tử thế mà lại trở về?

Sắc mặt Thiệu Thanh Viễn âm trầm: “Rốt cuộc sao lại thế này?”

“Chúng ta vừa mới đến huyện Bình Lăng sáng ngày hôm qua, tìm được lão gia tử ở khách điếm. Không bao lâu sau chúng ta nghe nói Kiều Kim Thủy đã tỉnh lại, sau đó, sau khi biết được người đứng sau bức màn chính là đại phu nhân từ miệng hắn thì lão gia tử nổi giận, dẫn theo mấy người Tả thúc trở về.”

Bọn họ muốn cản ông lại, nhưng căn bản không ngăn nổi, thậm chí bởi vì sốt ruột mà suýt chút nữa đã nói ra nguyên nhân Thiệu m phát bệnh.

Sau lại không có cách nào khác, Thiệu Võ đành phải đi theo ông ấy, còn Đồng Thủy Đào muốn trực tiếp đến đảo Lâm Tầm tìm mấy người Cố Vân Đông.

Nhưng hôm qua không có thuyền, nàng chỉ có thể chờ ở bến tàu.

Cũng may hôm nay đã chờ được.

Bạch Hàng nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, ông không ngờ, ngay cả nhưng chuyện mà Kiều Kim Thủy làm cũng là do Tuân thị chỉ điểm.

Khó trách lão gia tử lại tức giận như vậy. Cánh tay của Tuân thị này cũng vươn quá dài rồi.

“Việc này không nên chậm trễ. Bây giờ chúng ta về khách điếm, thu dọn đồ đạc, rồi lập tức về Bạch phủ.”

“Vâng.” Mấy người Thiệu Thanh Viễn không dám chậm trễ, đoàn người nhanh chóng đi về khách điếm, vừa đi vừa kêu Đồng Thủy Đào kể lại cặn kẽ chuyện ngày hôm qua một lần nữa.

Từ lúc bắt đầu nghe thấy bọn họ nói chuyện Đỗ Thiên Khánh tự giác dắt La Kỳ lùi ra phía sau vài bước.

Những việc này là chuyện riêng của nhà họ Bạch, không phải chuyện mà hắn nên nghe.

Lúc đoàn người đi đến khách điếm, Đồng Thủy Đào cũng đã nói xong.

Buổi sáng hôm qua Kiều Kim Thủy đã tỉnh lại, sau khi tỉnh nhìn thấy Bạch Ung thì đột nhiên khóc lóc thảm thiết, không ngừng hối hận về những chuyện mình đã làm. Hắn nói mình sai rồi, không nên bị quỷ ám nghe người ta nói mấy lời ngon ngọt, phạm phải sai lầm lớn.

Bạch lão gia tử nổi giận đùng đùng, hỏi hắn nghe nhận lệnh của người nào.

Sau đó, Kiều Kim Thủy khai ra Tuân thị.

Bạch Ung thiếu chút nữa cho rằng chính mình nghe lầm, sau khi xác nhận hai lần, ông suýt thì không thở được.

Không đợi đến khi bình tĩnh lại, ông gọi Tả thúc đi lấy xe ngựa ngay lập tức, để lại hai người chiếu cố Kiều Kim Thủy, sau đó trực tiếp rời khỏi huyện Bình Lăng, trở về Bạch phủ.

Thiệu Võ không ngăn được, chỉ có thể theo ông trở về.

Bạch Hàng có chút lo lắng cho lão gia tử, trở lại khách điếm ngay cả nước cũng chưa uống, vội vàng chất đồ lên xe ngựa.

Cố Vân Đông nhân cơ hội nói với Đồng Thủy Đào: “Muội tạm thờ ở lại chỗ này chăm sóc La Kỳ.” Cô chỉ vào Đỗ Thiên Khánh: “Đây là cữu cữu của La Kỳ, trước khi chúng ta trở về, hắn sẽ ở đây cùng với La Kỷ.”

Thật ra Đồng Thủy Đào muốn đi theo Cố Vân Đông, nhưng nàng vẫn phải nghe lời tiểu thư, bởi vậy nàng gật đầu: “Muội biết rồi tiểu thư, vậy người cẩn thận một chút, sớm ngày quay trở về.”

“Ừ.”

Bên kia Bạch Hàng và Thiệu Thanh Viễn đã thu dọn xong, trước khi rời đi, bọn họ đến gặp Kiều Kim Thủy.

Kiều Kim Thủy tiều tụy, nhìn không có chút tinh thần nào.

Nhìn thấy Bạch Hàng, đôi mắt hắn toát lên vẻ áy náy, một lát sau ông ta lấy một tờ giấy ra đưa cho hắn, đồng thời cũng nói cho ông một tin tức mà ngay cả Bạch Ung cũng chưa biết.

“Cái tên trên tờ giấy này bị đại phu nhân mua chuộc giống như ta.” Kiều Kim Thủy thở hổn hển, nói: “Còn có, ta không hề có ý định tự sát, ta bị người khác hạ độc.”

Bạch Hàng kinh ngạc: “Ngươi bị người khác hạ độc?”

Trách không được, trách không được hắn vừa tỉnh dậy đã không chút do dự nói ra chủ mưu đứng phía sau, xem ra, Tuân thị muốn giết người diệt khẩu.

Ông mở tờ giấy trong tay ra, nhìn rõ cái tên ở trên đó thì sắc mặt trở nên nghiêm trọng.

Thật ra bọn họ đã bắt được vài người trong số đó, nhưng có hai người mà bọn họ chưa từng hoài nghi.

Bạch Hàng nhắm mắt, nói với Kiều Kim Thủy: “Ngươi cứ ở chỗ này dưỡng thương trước đi đã, chúng ta về Bạch phủ một chuyến.”

Dứt lời, ông lập tức dẫn mấy người lên xe ngựa, không trì hoãn dù chỉ một phút, trực tiếp ra roi thúc ngựa chạy thẳng về đảo Bạch phủ.

Một đường này, bọn họ đi rất nhanh, nhưng rốt cuộc vẫn chậm hơn Bạch Ung một ngày một đêm. Bọn họ đi liên tục đến thôn trang ngoài đảo, cũng không đuổi kịp Bạch Ung.

Khi bọn họ đến nơi đã là buổi chiều ngày thứ ba. Theo lời hạ nhân ở thôn trang, Bạch Ung đã lên đảo từ sáng sớm rồi, ông ấy đã rời đi ba tiếng rồi.

Bạch Hàng thở hắt ra một hơi, đỗ xe ngựa ở thôn trang, sau đó ông đi vào cánh rừng, liên tục ấn cây cầu nối vào đảo xuống.

Đoàn người lại vội vã lên đảo.

Đến khi đứng ở cổng lớn Bạch phủ, bọn họ mới dừng lại.

Toàn bộ phủ đệ cực kỳ yên tĩnh, bọn hạ nhân nhìn thấy Nhị gia trở về thì vội vàng khom người hành lễ. Chẳng qua là từ tiếng bước chân và tiếng nói chuyện đám hạ nhân, có thể nghe ra bọn họ đang cố gắng đè nén.

Bạch phủ giống như rơi vào nơi không người, vô cùng yên tĩnh và vắng vẻ, bầu không khí căng thẳng không hiểu nổi.

Bạch Hàng túm lấy một người hạ nhân: “Cha ta đang ở đâu?”

Người hạ nhân kia nhỏ giọng nói: “Lão thái gia đang ở viện Bán Hạ.” Hắn nói một câu, bộ dáng lại có chút muốn nói lại thôi.

Bạch Hàng cũng không hỏi nhiều, đi thẳng đến viện Bán Hạ cùng với mấy người Thiệu Thanh Viễn.

Vừa mới đến cửa viện Bán Hạ thì Thiệu Võ vội vàng chạy tới.

“Công tử.”

Thiệu Thanh Viễn tiến lên một bước, hỏi hắn: “Ông nội thế nào?”

“Lão gia tử đang rất tức giận, vừa mới trở về ông ấy đã trực tiếp đi tìm đại lão gia và đại phu nhân khởi binh vấn tội. Đại phu nhân…… Đã thừa nhận rồi, lão gia tử tuyên bố muốn đại lão gia hưu đại phu nhân. Bây giờ đại phu nhân đang bị nhốt ở phật đường, đại thiếu gia và tam thiếu gia đang quỳ gối ở viện Bán Hạ cầu xin tha thứ.”

Từ sau khi bọn họ nhận lại Thiệu Thanh Viễn, dựa theo thứ bậc ở Bạch gia, Bạch Chi Châm là đại thiếu gia, Thiệu Thanh Viễn là nhị thiếu gia, Bạch Chi Ngôn thì thành tam thiếu gia.

Nghe xong lời Thiệu Võ nói, Thiệu Thanh Viễn quay đầu liếc mắt nhìn Bạch Hàng một cái.

Bạch Hàng mím môi, hỏi Thiệu Võ: “Đại ca ta nói thế nào?”

“Đại lão gia nhất thời không thể chấp nhận được nên không nói gì, ngài ấy đang tự giam mình ở viện Câu Đằng không ra ngoài.”

Bạch Hàng gật đầu: “Ta biết rồi, ta đi vào tìm cha ta trước đã.”

Dừng lại một chút, dường như nhớ đến điều gì đó, đột nhiên ông nhỏ giọng thầm thì với Thiệu m hai câu.

Thiệu Âm mím môi, thần sắc ngưng trọng, sau đó bà lập tức xoay người rời đi.

Cố Vân Đông cũng nghe thấy, cô nói với Thiệu Thanh Viễn: “Để thiếp đi cùng mẹ.” Dứt lời cô vội vàng đuổi theo Thiệu Âm.

Lúc này Bạch Hàng và Thiệu Thanh Viễn mới xoay người, nhanh chóng đi về phía viện Bán Hạ.

Vừa vào cổng viện, bọn họ lập tức nhìn thấy hai người Bạch Chi Châm và Bạch Chi Ngôn đang quỳ gối ở trong sân.

Dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, không biết hai người đã quỳ ở đó bao lâu rồi, cả người đã phơi nắng đến toát mồ hôi đầm đìa, gương mặt đỏ bừng.

Nhìn thấy Bạch Hàng tiến vào, Bạch Chi Châm ngẩng đầu hô một tiếng: “Nhị thúc.”

Bình Luận (0)
Comment