Chương 987: Trừng phạt thế nào
Bạch Chi Ngôn há miệng thở dốc, cũng muốn gọi ông, nhưng cứ nghĩ đến những chuyện mà mẹ mình đã làm, hắn cảm thấy mình chẳng còn mặt mũi nào nữa, lại cúi đầu xuống.
Bạch Hàng gật đầu, đang định đi vào viện Bán Hạ thì bên trong vang lên giọng nói giận dữ của Bạch lão gia tử.
“Các ngươi khỏi cần quỳ, trở về đi, ta sẽ không thay đổi chủ ý. Ta thật không ngờ thê tử lão đại lại là người như vậy, nàng ta vậy mà lại tiêu phí không ít tâm tư mua chuộc những sư bá sư thúc đó của ngươi, thật sự quá giỏi rồi. Nàng ta thân là đương gia phu nhân của Bạch gia, đã không giữ thanh danh cho nhà họ Bạch thì thôi, còn ở bên ngoài gây trở ngại, lợi dụng đại hội nghiên cứu y thuật để làm ra loại chuyện bỉ ổi như vậy, với ánh mắt và phong độ này, sau này làm sao có thể quản lý tốt Bạch gia?”
Bạch Ung càng nói càng tức giận: “Nàng ta không nghĩ cho mình, không suy nghĩ cho Bạch gia, thì cũng phải suy nghĩ cho các ngươi chứ? Thanh danh của Bạch gia bị hủy hoại, ở bên ngoài gây chuyện khiến người ta chê cười, ai là người bị ảnh hưởng nhất đây? Còn không phải mấy người tiểu bối các ngươi ư? Các ngươi không cần phải cầu xin thay cho nàng ta, nàng ta không có tư cách.”
Bạch Chi Châm và Bạch Chi Ngôn đều cúi thấp đầu, trên mặt đầy đau khổ.
Một lúc lâu sau, Bạch Chi Châm mới mở miệng: “Ông nội, dù có thế nào bà ấy cũng là mẹ của chúng con. Mặc dù, mặc dù đã làm sai nhưng không đến mức độ phải hưu thê.”
“Đúng vậy, ông nội, bây giờ mẹ cũng đã trở thành tổ mẫu rồi, nếu như tin mẹ chúng con bị hưu truyền ra ngoài, việc này cũng sẽ làm tổn hại thanh danh của Bạch gia.” Bạch Chi Ngôn cũng vội vàng mở miệng.
Giọng nói của Bạch Ung ở bên trong đã biến mắt, một lát sau thì Tả thúc ra ngoài.
Nhìn đến Bạch Hàng và Thiệu Thanh Viễn ở ngoài sân thì ông thoáng sửng sốt một chút: “Nhị gia và nhị thiếu gia đã trở lại rồi à?”
Ông hơi dương cao giọng nói, Bạch Ung ở bên trong nghe thấy vậy thì đi ra ngoài.
Nhìn thấy bọn họ, ông thở dài một hơi, nói: “Vào trong nói chuyện đi.”
Hai người Bạch Hàng đi vào, Bạch Ung trừng mắt nhìn Bạch Chi Châm Bạch Chi Ngôn vẫn đang quỳ ở chỗ cũ: “Còn chưa cút đi? Thế nào, thấy ta già rồi nên cố tình quỳ gối ở đây uy hiếp ta có đúng không?”
“Không có, ông nội chúng cháu không có ý đó.” Bạch Chi Châm lắc đầu rối rít.
Bạch Ung xua tay tỏ ý không muốn nghe thêm lời nào nữa, ông dặn dò Tả thúc: “Tìm vài người đến, kéo chúng về viện của mình đi.”
“Vâng.”
Tả thúc nhận lệnh, Bạch Ung mới vào cửa.
Ông ngồi xuống đối diện Bạch Hàng, trên mặt nở nụ cười khổ: “Các ngươi đã biết chuyện chưa?”
“Cháu đã nghe nói rồi.” Thiệu Thanh Viễn rót cho Bạch Ung một ly trà: “Ông nội, ông đừng nên lo lắng.”
Bạch Ung lắc đầu: “Ta thật không ngờ nàng ta sẽ làm như vậy. Bao nhiêu năm nay, nàng ta luôn biểu hiện mình là người an phận thủ thường hành xử hào phóng rộng lượng, nàng ta quán xuyến toàn bộ Bạch gia cực kỳ ngay ngắn ổn thỏa, Bạch gia có một nữ chủ nhân như nàng ta, ta vô cùng yên tâm. Nhưng nào biết được, nàng ta lại dám mua chuộc người, làm ra loại chuyện đáng xấu hổ như vậy ở đại hội nghiên cứu y thuật.”
Ông uống một ngụm trà, dừng lại một chút, ngước mắt nhìn Thiệu Thanh Viễn một cái, muốn nói lại thôi.
Thiệu Thanh Viễn cười nói: “Ông nội muốn nói gì thì cứ nói đi ạ.”
“A, A Dục à, con không nên trách ông nội. Vừa rồi tuy ta mạnh miệng, nói muốn để lão đại hưu nàng ta. Nhưng Chi Ngôn nói đúng, dù sao nàng ta cũng đã là bà nội của người ta rồi, nàng ta ở Bạch gia đã nhiều năm không có công lao cũng có khổ lao, nếu Bạch gia hưu nàng ta, thật sự nàng ta không còn con đường sống nữa. Nhưng ngươi yên tâm, cần phạt thì vẫn phải nghiêm khắc trừng trị. Chuyện lần này là nàng ta cố ý nhắm vào hai phu thê các con, cho nên ông nội hỏi ý kiến các con, chuyện này nên phạt như thế nào mới tốt.”
Ông thấy Thiệu Thanh Viễn không nói lời nào, gấp gáp nói: “Nếu không thì như vậy, phạt nàng ta đóng cửa hối lỗi một năm, trao quyền quản gia cho mẹ các con, từ nay về sau chuyện trong Bạch gia để mẹ con làm chủ. Hay là, trong lòng các con có suy nghĩ nào khác?”
Bạch Ung cũng sợ phu thê Thiệu Thanh Viễn không vui, A Dục là đứa cháu trai mà bọn họ thật vất vả lắm mới tìm lại được. Bạch gia để hắn chịu thiệt thòi nhiều năm như vậy, cho nên ông không đành lòng để hắn phải chịu ủy khuất, thậm chí ông còn hận không thể lấy hết tất cả những thứ tốt mà mình có để bồi thường cho hắn.
Nhưng Tuân thị lại cố tình làm ngược lại, nghĩ mọi biện pháp để đả kích hắn, bà ta chỉ hận không thể để tất cả mọi người biết, Bạch gia không chào đón hắn.
Đây là lý do lớn nhất khiến Bạch Ung nổi giận như vậy.
Nhưng ông cũng là người của nhà họ Bạch, ông phải suy nghĩ cho Bạch gia.
Ông không phải là ông nội của một mình A Dục, ông còn là ông nội của Bạch Chi Châm và Bạch Chi Ngôn, là cha của Bạch đại gia.
Hưu thê, đây là chuyện cực kỳ cực kỳ nghiêm trọng. Trừ phi phạm phải tội lớn không thể tha thứ, nếu không sẽ không thể nhẹ giọng hưu thê.
Đặc biệt là với tuổi tác của Tuân thị, nếu như bị hưu, đoán chừng cũng chỉ có một con đường chế mà thôi.
Nếu như bà ta chết, Chi Châm và Chi Ngôn sẽ nghĩ như thế nào? Liệu bọn chúng có sinh ra khúc mắc với A Dục không? Ai cũng nói không được.
Thiệu Thanh Viễn có thể hiểu suy nghĩ của ông, nhưng……
Bạch Hàng hỏi: “Cha, đại tẩu có nói lý do tại sao lại làm như vậy không?”
“Nàng ta nói, mình nhìn không vừa mắt thân phận của Vân Đông. Nàng ta ở Bạch gia lâu rồi cuộc sống có hơi dễ dàng, cảm thấy Bạch gia còn tốt hơn nhưng thế gia đại tộc kia. Đặc biệt, thê tử của các con đều là người có thân phận, bản thân nàng ta cũng là thiên kim nhà tri phủ, mà mẹ của con lại là đích nữ phủ Hoài m Hầu, tức phụ của Chi Châm cũng là bá gia chi nữ. Nàng ta cảm thấy nam tử nhà họ Bạch nên cưới một người có thân phận địa vị, Vân Đông chỉ là một nữ nhân xuất thân từ nông thôn, nàng ta nghĩ con bé sẽ hạ thấp giá trị người Bạch gia, sợ sau này Chi Ngôn sẽ cưới người xoàng xĩnh tầm thường, cho nên muốn muốn phá Vân Đông và A Dục.”
Bạch Ung không rõ lão đại gia rốt cuộc nghĩ như thế nào, A Dục chỉ là cháu trai của nàng mà thôi, sao lại phải duỗi tay dài như vậy?
“Cũng may lần này cũng không gây ra đại họa gì, bằng không……”
“Cha, ai nói không gây ra đại họa?” Mặc dù Bạch Hàng không đành lòng để lão gia tử thương tâm, nhưng nghe những lời mà Tuân thị nói, rõ ràng nàng ta đang tránh nặng tìm nhẹ, nói dối lừa gạt mọi người.
Con người nàng ta như vậy, nếu không kịp thời vạch trần bộ mặt của nàng ta, sợ là sẽ tạo ra hậu quả lớn hơn không thể nào cứu vãn.
Bạch Hàng có chút hồi hận, lúc trước khi đã biết Tuân thị là dạng người gì, đáng lẽ ông nên nói rõ với lão gia tử. Như thế ông sẽ không phải biết chân tướng từ miệng của Kiều Kim Thủy, đánh mọi người trở tay không kịp.
“Lão nhị, ngươi có ý gì? Nàng, nàng ta gây ra đại họa?” Bạch Ung nhíu mày, trong lòng bắt đầu có dự cảm không lành.
Bạch Hàng thở dài một hơi, nhỏ giọng nói: “Cha, Kiều Kim Thủy chưa kịp nói cho cha, hắn trúng độc, không phải tự sát, là bị người khác giết người diệt khẩu.”
“Rầm” một tiếng, Bạch Ung thình lình bật dậy khỏi ghế, không dám tin mở to hai mắt nhìn: “Diệt, diệt khẩu?”
Ông dừng một chút, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập: “Ngươi nói là, là…… thê tử lão đại muốn giết người diệt khẩu?”
“Đúng vậy.”
“Này, sao có thể? Sao nàng ta lại dám làm chuyện như vậy?”
Bạch Hàng thấy ông có chút thất thần, lo lắng đỡ lấy tay hắn: “Cha đừng nóng vội.”
“Sao ta có thể không nóng vội được? Sao thê tử lão đại lại, lại có thể làm ra chuyện tàn nhẫn độc ác như vậy?”
Bạch Hàng tức khắc không biết nên nói gì chó phải, Tuân thị đâu chỉ tàn nhẫn độc ác? Nàng ta chính là đồ máu lạnh vô tình.
Bạch Ung quay đầu, đột nhiên phát hiện dáng vẻ muốn nói lại thôi của Bạch Hàng, tức khắc trong lòng cảm thấy rùng mình, không chắc chắn hỏi: “Có phải ngươi vẫn có chuyện gạt ta có đúng không?”