Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 989 - Chương 989. Đại Tẩu, Ta Nhớ Ra Rồi

Chương 989. Đại tẩu, ta nhớ ra rồi Chương 989. Đại tẩu, ta nhớ ra rồi

Chương 989: Đại tẩu, ta nhớ ra rồi

Ánh mặt Thiệu Âm mang theo sự thất vọng, nhìn Tuân thị nói: “Đại tẩu, ta nhớ ra rồi.”

Tuân thị sửng sốt, những người khác cũng khó hiểu nhìn về phía bà.

Thiệu Âm nói: “Trước kia mỗi khi phát bệnh, ta đều quên hết những việc đã xảy ra trước đó. Nhưng bây giờ, ta đã nhớ ra toàn bộ rồi. Đại tẩu, chính là ngươi, chính ngươi đã lợi dụng chiếc vòng mà A Dục làm rơi lúc nó bị bắt, kích thích làm tinh thần ta rối loạn, bởi thế nên ta mới phát bệnh phát cuồng.”

Sắc mặt Tuân thị đại biến, cái gậy gõ mõ trong tay suýt chút nữa thì bị bà ta bẻ gãy.

Bà cười gượng một tiếng: “Ta không có.”

“Ngươi có, ngươi không chỉ dùng chiếc vòng tay kia kích thích ta, mà còn mua chuộc nha hoàn Lệ Tú bên người ta, nói nàng ta cầm chiếc vòng tay đến trước mặt ta, tránh cho mỗi lần ta phát bệnh đều là ở bên cạnh ngươi, khiền người khác nghi ngờ.”

Tuân thị thầm hít sâu một hơi: “Đây chỉ là lời một phía, chẳng qua ngươi tức giận vì ta đối phó A Dục và tức phụ hắn, cho nên cố ý muốn trả thù ta.”

Bà ta vẫn nói mấy lời này như cũ, Thiệu m khẽ thở dài, nhìn về phía Cố Vân Đông.

Cô gật đầu, đi nói với Phùng mụ mụ đang đợi ở bên ngoài: “Đưa người vào đây đi.”

Phùng mụ mụ lập tức áp giải một người đi vào trong.

Mọi người nhìn về phía người nọ, lập tức ngẩn ra, người này hình như chính là nha hoàn Lệ Tú mà vừa rồi Thiệu Âm mới nhắc đến. MAyy dich

Thoạt nhìn Lệ Tú cực kỳ chật vật, vừa vào phật đường, nàng ta lập tức quỳ xuống trước mặt Bạch Ung: “Lão thái gia cứu mạng, lão thái gia cứu mạng.”

“Rốt cuộc sao lại thế này?”

Lệ Tú khóc lớn: “Là đại phu nhân, đại phu nhân cho ta một cái vòng tay, bảo ta hàng năm cứ vào tháng giêng thì nhân lúc không ai chú ý, đưa cái vòng tay kia cho Nhị phu nhân xem. Lần trước sau khi Nhị phu nhân phát bệnh, ta vốn muốn mang cái vòng tay đó trả lại cho đại phu nhân, ai ngờ lại bị Nhị phu nhân thấy được. Lúc ấy bệnh tình Nhị phu nhân lại tái phát, nên mới trượt chân rơi xuống nước. Nhị gia nghi ngờ ta, ta nghĩ phu nhân sẽ cứu ta, nhưng không ngờ đợi sau khi mấy người lão thái gia rời khỏi đảo, đại phu nhân lại muốn giết ta để diệt khẩu……”

Bạch Ung sửng sốt, trách không được, lần đó ông đã cảm thấy kỳ quái không hiểu sao con dâu thứ mới phát bệnh không bao lâu, lại tái phát lần nữa, lại còn rơi xuống nước, hóa ra là như thế này.

Ông nhìn về phía Tuân thị, Tuân thị lui về phía sau một bước: “Nàng ta nói dối.”

“Ta không có.” Lệ Tú nói: “Ta có chứng cứ.”

“Chứng cứ đâu?” Bạch Ung trầm giọng hỏi.

“Ở trong phòng của Đàm ma ma tâm phúc của đại phu nhân, bà ta không chỉ có khăn lụa ngũ sắc bọc vòng tay mà dùng để kích thích Nhị phu nhân, mà còn có cả y phục và những món đồ trang sức nhỏ khác, tất cả đều là đồ bên người nhị thiếu gia năm đó. Đại phu nhân sợ rằng một ngày nào đó vòng tay mất đi tác dụng, thì còn có thể lợi dụng những đồ vật khác. Lão thái gia, nếu các ngài không tin có thể lục soát phòng của Đàm ma ma.”

Bạch Ung híp mắt, vung tay lên, bảo Tả thúc đứng bên cạnh ông nhanh chóng đi ra ngoài.

Lệ Tú thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng ta tin rằng nhất định có thể tìm ra.

Nàng ta cũng vô tình biết chuyện này, may mắn là biết chuyện này, nếu không sao nàng ta có thể đạp đổ đại phu nhân?

Đại phu nhân tuyệt đối sẽ không tha cho nàng ta.

Nhưng mà, lúc ngẩng đầu lên, Lệ Tú lại phát hiện, khóe miệng đại phu nhân khẽ nhếch lên một chút, dường như bà ta không hề lo lắng chút nào.

Trong lòng Lệ rơi lộp bộp một cái, chợt dâng lên dự cảm không lành.

Quả nhiên, không bao lâu sau Tả thúc đã trở lại.

Ông lắc đầu với Bạch Ung: “Không tìm được gì hết.”

Tuân thị thở ra một hơi, có chút buồn bực nói: “Bây giờ các người đã tin ta rồi chứ? Ta căn bản là chưa từng làm những chuyện này, rõ ràng là Lệ Tú đang nói nhảm.”

Tuân thị cảm thấy may mắn là mình tự dự đoán trước được việc này.

Kể từ khi tìm được Thiệu Thanh Viễn, bà ta đã biết tâm bệnh của Thiệu Âm gần như sẽ khỏi.

Cho nên nếu muốn tiếp tục lợi dụng tâm bệnh của nàng để kích thích nàng, là việc rất khó. Những bộ y phục hay thậm chí là mấy món trang sức nhỏ đều đã được bà ta cho người xử lý.

Bây giờ Lệ Tú muốn tìm người tới lục soát? Bọn họ tuyệt đối không có khả năng tìm được, bởi vì đống đồ kia đã sớm trở thành tro bụi rồi.

Tuân thị thầm thở phào một hơi, ngay sau đó lại bày ra khuôn mặt tràn đầy vô tội.

Cố Vân Đông nhíu mày, chuyện này có chút phiền phức, chứng cứ Lệ Tú nói không tồn tại.

Bọn họ đành phải tìm một con đường khác, xem thử có thể khiến cho Tuân thị tức giận hay không.

Có điều Tuân thị này tương đối khó đối phó, bà ta không phải là người dễ dàng mất khống chế để rồi bị dụ nói ra những lời không nên nói.

Trong lúc cô đang suy nghĩ, thì Lệ Tú đang quỳ trên mặt đất bỗng nhiên cắn chặt răng, lớn tiếng nói: “Ta, ta còn có nhân chứng.” MAyy dich

Mọi người sửng sốt, quay sang nhìn nàng ta.

Lệ Tú đột nhiên vươn tay ra, chỉ về một hướng nào đó: “Nàng, nàng đã từng nhìn thấy chiếc vòng tay kia, nàng ta đã nhìn thấy ta và đại phu nhân trao đổi vòng tay.”

Mọi người nhìn theo tay nàng ta, sau đó, không dám tin tưởng nhìn người nọ.

Bạch Chi Châm túm lấy tay nàng: “Những gì nàng ta nói là sự thật, nàng đã nhìn thấy mẹ…”

Hắn nói không nên lời, đến giờ hắn vẫn không muốn tin tưởng. Vừa rồi hắn không nói lời nào, vẫn luôn nín thở lắng nghe, để tìm ra manh mối chứng minh mẹ hắn trong sạch.

Nhưng hắn không ngờ, nhân chứng mà Lệ Tú nói lại chính là… Ông thị.

Ông thị vẫn luôn trốn sau lưng Bạch Chi Châm, chỉ là lúc này tất cả mọi người đang nhìn nàng, nàng ta muốn trốn cũng không trốn được, đành phải cúi thấp đầu, nắm chặt tay áo của Bạch chi Châm.

Tuân thị cũng ngạc nhiên nhìn chằm chằm nàng ta, Ông thị đã nhìn thấy? Lúc nào, tại sao bà lại không biết?

Nếu như, nếu như Ông thị chứng thực những gì Lệ Tú nói, vậy bà ta sẽ không có cơ hội trở mình rồi.

Nghĩ vậy, Tuân thị gắt gao nhìn chằm chằm Ông thị.

Ông thị lại cúi thấp đầu, không dám nhìn ai.

Bạch Ung đi đến trước mặt nàng ta, gãi đúng chỗ ngứa chặn lại ánh mắt của Tuân thị: “Cháu dâu, ngươi nói thật đi.”

“Con……” Ông thị rơi vào tình thế khó xử, đối phương là mẹ chồng nàng, là mẹ của trượng phu nàng, là bà nội của các con nàng.

Bất kể nói như thế nào, nàng đương nhiên ở cùng một chiến tuyến với bà ta.

Nhưng mà, lúc này Ông thị lại có chút không chắc chắn không biết liệu mình có nên bảo vệ bà ta hay không.

Dù sao, mẹ chồng này của nàng, thủ đoạn độc ác đến mức hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của nàng.

Nàng cũng sợ, sợ sau này Tuân thị sẽ tìm mình tính sổ. Bà ta muốn giết Kiều Kim Thủy và Lệ Tú để giệt khẩu, chẳng lẽ lại không giết nàng sao?

Nàng đã biết Tuân thị là dạng người gì, về sau nàng nên ở chung với bà ta như thế nào? Chắc chắn Tuân thị sẽ kiêng dè nàng, không ai biết bà ta có thể làm ra chuyện gì.

Bà ta chính là người có thể làm bộ làm tịch, lừa gạt tất cả mọi người hơn 20 năm, loại người này, thật đáng sợ.

“Cháu dâu, cháu cứ nói đi, đã có ta che chở cho cháu.” Bạch Ung cũng biết là nàng ta đang đấu tranh.

Lệ Tú càng chờ mong nhìn nàng, ban đầu nàng ta không định khai ra Ông thị, dù sao chưa chắc Ông thị sẽ đứng ta chứng nhận những gì nàng ta nói. Nhưng nàng ta không còn cách nào khác, chỉ có thể đánh cuộc một phen.

Ông thị ngẩng đầu, nhìn một vòng, cuối cùng đối diện với ánh mắt của trượng phu mình Bạch Chi Châm.

Bạch Chi Châm lo lắng nhìn nàng, bàn tay ấm áp nắm chặt lấy long bàn tay ướt đẫm mồ hôi của nàng.

Ông thị nhắm mắt, sau một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, nói: “Lệ Tú nói không sai, đúng là cháu đã nhìn thấy.”

Bình Luận (0)
Comment