Chương 990: Vì sao phải làm như vậy
Ngày ấy Tuân thị và Lệ Tú gặp mặt ở sau núi giả, Lệ Tú đưa vòng tay cho Tuân thị.
Một màn này, đã bị Ông thị nhìn thấy.
Khi ấy Ông thị đi tìm Cố Vân Đông đang tản bộ ngoài vườn, nàng vô tình liếc mắt nhìn về phía núi giả, lúc đó nàng chỉ cảm thấy rất kỳ quái không hiểu mẹ chồng mình gặp riêng nha hoàn của nhị thẩm làm cái gì? Còn cả cái vòng tay kia cũng có chút kỳ quái.
Nhưng mà nàng không tiện nhìn thêm, bởi vì nhà hoàn nhà mình đã tìm tới, nàng cũng không muốn mẹ chồng biết mình nhìn lén bọn họ, cho nên nhanh chóng rời đi, đương nhiên nàng cũng không nghe thấy những lời mà Tuân thị và Lệ Tú nói sau đó.
Thật ra Lệ Tú chỉ nhìn thấy làn váy của Ông thị chứ nàng ta không nhìn người nàng.
Lúc đó nàng ta muốn nhắc nhở Tuân thị chú đến Ông thị nhiều hơn một chút.
Ai ngờ Thiệu Âm xông vào, còn chứng kiến bọn họ giao nhận vòng tay, việc này khiến cho tâm trạng bà trở nên bất ổn vì vậy đã phát bệnh ngay tại chỗ, sau đó bà chạy ra ngoài rồi rơi vào trong hồ.
Lệ Tú luống cuống tay chân vội vàng đuổi theo, cho nên đương nhiên không kịp nói với Tuân thị việc này.
Về sau, nàng ta lại bị người của Bạch Hàng trông chừng, bởi vậy lại càng không tìm được thời gian thích hợp.
Thẳng đến khi, Tuân thị phái người tới diệt khẩu.
Mà lúc này lời của Ông thị giống như giọt nước rơi vào chảo dầu nóng, làm phật đường đột nhiên nổ tung.
Ông thị nói xong câu đó, thì không kiềm chế được bắt đầu khóc nức nở. Nàng không biết mình làm như vậy có đúng hay không, nhưng nàng thật sự rất sợ Tuân thị.
Trước đó nàng chưa bao giờ nghĩ là Tuân thị sẽ hại nhị thẩm, cho đến khi bọn họ nhắc đến chiếc vòng tay, nàng mới bắt đầu cảm thấy bất an.
Sắc mặt Tuân thị đại biến, thình lình lao về phía Ông thị: “Rốt cuộc ngươi có coi ta là mẹ chồng hay không, ngươi thế mà lại dám cấu kết với người ngoài tới hãm hại ta.”
“Đủ rồi.” Bạch Ung quay đầu, chợt vung tay lên, hất Tuân thị ngã nhào mặt đất.
Bạch Chi Ngôn đứng ở bên cạnh theo bản năng đỡ lấy bà ta: “Mẹ, người không sao chứ?”
Bạch Ung cười lạnh: “Thê tử lão đại, tới giờ phút này rồi ngươi còn muốn biện minh gì nữa không?”
“Ta bị oan.”
Bạch Ung không muốn nghe bà ta giảo biện nữa, ông nhìn về phía Bạch đại gia: “Ngươi định xử lý việc này thế nào?”
Đôi mắt Bạch đại gia thất thần, ngơ ngác ngẩng đầu nhìn về phía Tuân thị: “Vì sao, vì sao bà phải làm như vậy? Nhị đệ và nhị đệ muội chưa bao giờ hại bà, vì sao bà phải làm như vậy?”
Tuân thị nhìn về phía ông, đối diện với đôi mắt khiếp sợ và biểu tình khó hiểu của ông, bà ta đột nhiên bật cười.
Cười đến trào nước mắt.
Bà ta chỉ nhìn ông, rồi lại chỉ vào bản thân, đột nhiên ánh mắt bà ta trở nên hung tợn.
“Vì sao, ông lại hỏi ta vì sao? Ông cảm thấy ta vì cái gì, đương nhiên là vì con trai của chúng ta, chẳng lẽ ta lại còn có thể trông cậy vào ông sao? Ông cũng không nhìn xem nhị đệ ông xuất sắc thế nào, con trai hắn lợi hại ra sao. Ông nhìn lại ông xem, y thuật lẫn năng lực đều ở mức trung bình, làm chuyện gì cũng không xong, tương lai con trai ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải giống như ông, kiếm cơm dưới mí măt người khác sao?”
Bạch đại gia không dám tin nhìn bà ta, ông không hề biết từ trước tới nay thê tử mình lại nghĩ về mình như vậy: “Sao bà lại có thể nghĩ như vậy chứ? Đúng là y thuật của ta không tốt bằng nhị đệ, nhưng ta là trưởng tử Bạch gia, ta gánh vác toàn bộ trọng trách của Bạch gia. Tương lại con trai chúng ta sẽ kế thừa Bạch gia, đây đã là quy tắc của Bạch gia từ nhiều đời trước, sao từ miệng bà lại biến thành phải kiếm cơm dưới mí mắt người khác?” MAyy dich
Tuân thị cười ha ha: “Đúng vậy, kế thừa Bạch gia. Ông kế thừa Bạch gia, tương lai con trai cả của ông cũng kế thừa Bạch gia, vậy con trai của ta thì sao? Con trai ta phải làm thế nào bây giờ? Ông chỉ biết mưu tính cho con trai trưởng của mình, còn con trai ta, chẳng lẽ ta không nên tính toán cho nó sao?”
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn quay sang nhìn về phía Tuân thị, cái gì, bà ta có ý gì?
Cố Vân Đông không kiềm được, nhỏ giọng hỏi Thiệu Âm: “Mẹ, bà ta có ý gì vậy?”
Thiệu Âm khẽ thở dài, nói: “Đại tẩu không phải là mẹ ruột của Chi Châm, hồi trước đại ca từng có một thê tử, là thanh mai trúc mã lớn lên cùng đại ca. Nhưng lúc sinh Chi Châm, nàng bởi vì khó sinh mà qua đời, cha cũng không thể cứu nàng. Sau này thời điểm Chi Châm lên 4 tuổi thì đại ca cưới đại tẩu, thật ra cũng một phần là vì đại ca hi vọng có người chăm sóc cho Chi Châm.”
Bạch Chi Châm đi theo Tuân thị từ nhỏ tới lớn, nên hắn đã sớm coi bà thành mẹ ruột mình mà hiếu kính.
Nhưng hiển nhiên, Tuân thị lại không nghĩ như vậy.
“Tình cảm giữa ông và mẹ của Bạch Chi Châm sâu sắc như vậy, ông coi con hắn như bảo bối, những tương lai đó ông chỉ muốn để cho Bạch Chi Châm, ông có bao giờ nghĩ đến con trai của ta dù chỉ một chút không? Ông không suy tính thay cho hắn thì người làm mẹ như ta sẽ làm, ta không trông cậy vào ông.”
Bạch Chi Châm đứng ở nơi đó, đột nhiên cúi đầu, trên mặt mang theo chua xót. Hắn vẫn luôn coi Tuân thị như mẹ ruột, nhưng lại không nghĩ rằng, hóa ra trong lòng Tuân thị, hắn chỉ là con trai của cha hắn, chẳng có chút quan hệ nào với bà.
Bạch đại gia hoàn toàn không thể nào hiểu nổi suy nghĩ của bà ta: “Sao ta lại không suy nghĩ cho Chi Ngôn? Chi Ngôn cũng là con trai của ta, nhưng nó không có hứng thú với y thuật, hắn muốn làm kinh doanh, không phải ta và cha đã giao y quán Huệ Dân cho nó quản lý sao?”
Bạch Chi Ngôn ở một bên vội vàng gật đầu: “Đúng vậy mẹ, con cảm thấy bây giờ rất tốt, con rất thích công việc mình đang làm, con thật sự……”
“Ngươi câm miệng, ngươi thì biết cái gì?” Tuân thị quay đầu lại tức giận trừng mắt lườm hắn một cái, nói: “Chỉ là thử quản lý y quán thôi thì có ích lợi gì? Nhiều lắm cũng chỉ là làm chưởng quầy thay cho người ta mà thôi. Những đại phu ở y quán Huệ Dân, còn có cả những đồ đệ của lão gia tử, bọn họ chỉ phục những người có y thuật cao minh, căn bản sẽ không chịu thần phục Chi Ngôn.”
Tuân thị lại chỉ vào Bạch Hàng và Thiệu Thanh Viễn: “Bạch Hàng không giống vậy, hắn y thuật cao minh, những người đó sớm đã tâm phục khẩu phục. Còn cả Thiệu Thanh Viễn, hắn trở về thì thôi đi, lại còn cố tình thể hiện thiên phú hơn người. Đồ đệ của lão gia tử luôn miệng khen ngợi hắn không dứt, chỉ sợ tương lai bọn họ sẽ chỉ nhận làm người thừa kế Bạch gia, trong mắt bọn họ căn bản không có Chi Ngôn. Chỉ có cách là phụ tử hai người không tồn tại nữa, những người đó mới không có cách nào khác đành phải cam tâm tình nguyện phụ trợ Chi Ngôn.”
“Huống hồ, ta cũng không thật sự lấy mạng của bọn họ. Ta chỉ muốn hắn không có thời gian làm chuyện gì khác, để hắn không cách nào nâng cao y thuật, cũng như không thể phân thân tham dự vào chuyện của y quán mà thôi.”
Bạch Ung tức đến phát run: “Hồ đồ, ngu xuẩn!!”
Ông chỉ vào Tuân thị, suýt chút nữa thì ngất xỉu: “Ngươi làm cho Bạch Hàng không thể nâng cao y thuật, như vậy địa vị của Bạch gia sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác thay thế. Đến lúc đó, Bạch gia không có đại phu nào có y thuật cao minh giữ gìn, ngươi cho rằng Chi Ngôn sẽ được lợi lộc gì? Y quán Huệ Dân còn có thể được như bây giờ sao? Những đại phu đó còn có thể nghe theo Bạch gia giống như Thiên Lôi sai đâu đánh đó chắc?”
Tuân thị cười lạnh: “Người nói những lời này, chính là bởi vì để cho Bạch gia không xuống dốc mà thôi, còn không phải ích kỷ?”
“Câm mồm.” Bạch đại gia quát lớn một tiếng: “Cha suy nghĩ vì Bạch gia, cũng là vì con cháu Bạch gia. Là do suy nghĩ của bà quá hẹp hòi, tự cho mình là đúng.”
Bạch Ung lắc đầu, có chút mỏi mệt thở dài: “Có nói thêm nữa cũng vô ích, suy nghĩ của nàng ta đã sai lệch rồi. Lão đại, nàng là tức phụ của ngươi, ngươi tới xử lý đi.”
Bạch đại gia dừng lại, ông nhìn về phía Tuân thị.