Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 991 - Chương 991. Cầu Ngươi Giơ Cao Đánh Khẽ

Chương 991. Cầu ngươi giơ cao đánh khẽ Chương 991. Cầu ngươi giơ cao đánh khẽ

Chương 991: Cầu ngươi giơ cao đánh khẽ

Tuân thị cứng đầu, không chút sợ hãi nhìn Bạch đại gia, thậm chí trong ánh mắt còn mang theo phẫn hận, chẳng hề có nửa điểm hối cải.

Bạch đại gia muốn đợi bà ta nhận sai, nhưng đợi một hồi lâu cũng chỉ chờ được tiếng cười lạnh của bà ta.

Ông cười khổ, cúi đầu hít sâu một hơi, lúc ngẩng đầu lên, giọng nói có hơi run rẩy: “Tuân thị, bà làm ra việc đại nghịch bất đạo như thế, hại tính mạng người còn không biết hối cải, Bạch gia…… Không chứa chấp nổi bà.”

“Không cần phải nói mấy lời quang minh chính đại này, còn không phải là muốn hưu ta sao? Ông cứ viết hưu thư là được, Bạch gia, ta cũng không thèm ở lại đây.”

Bạch đại gia mở to hai mắt nhìn, dường như không quen biết người trước mặt.

Tới giờ phút này rồi mà bà ta vẫn nói chuyện ương ngạnh như cũ.

“Bà…… bà thật sự không để bụng một chút nào sao? Bà có biết nếu như bà bị hưu rồi, bà không thể ở lại Bạch gia, cũng chẳng thể nào quay về Tuân gia. Hơn nữa, không phải bà một lòng suy nghĩ cho Chi Ngôn sao? Bà bị hưu rồi, Chi Ngôn phải làm sao bây giờ? Bà không thể nhận sai sao? Chỉ cần bà nhận sai, ta sẽ, ta, ta……”

Bạch đại gia nói không lên lời, nhận sai rồi…… Sẽ như thế nào?

Chuyện Tuân thị làm đủ để chứng minh bà ta là người như thế nào.

Bất kể là ông, hay là Bạch gia đều không thể nào chấp nhận một người chủ mẫu, thê tử có tâm địa rắn rết như vậy.

Bà ta không phải là người ôn nhu thiện lương mà ông từng biết, ông không nên do dự nữa, nếu không, mười tám năm thống khổ mà nhị đệ bọn họ phải gánh chịu, nên tìm ai để đòi công bằng đây?

Bạch Ung thầm lắc lắc đầu, Bạch Minh vẫn quá mềm yếu.

Tuân thị cười lạnh: “Chuyện đã tới nước này rồi ta nhận lỗi thì có tác dụng gì? Ông dứt khoát một chút, viết hưu thư đi.”

“Mẹ.” Bạch Chi Ngôn khẽ gọi, ‘rầm’ một tiếng hắn quỳ sập xuống, nói với Bạch đại gia: “Cha, con xin người giơ cao đánh khẽ, đừng hưu mẹ, người sẽ bức mẹ đi tìm con đường chết.”

Hắn lại quay sang, dập đầu với Bạch Hàng: “Nhị thúc, nhị thúc, mẹ cháu đã biết sai rồi, những chuyện mẹ làm hết thảy là vì cháu. Cháu xin chuộc tội thay cho mẹ. Mọi người muốn xử cháu như thế nào cũng được, nhưng, mẹ cháu thật sự không thể bị hưu được. Cầu xin mọi người tha cho mẹ cháu một mạng.”

Tuân thị tức giận, ngồi xuống kéo hắn: “Con đứng lên lên, mẹ không cần con phải cầu xin thay cho mẹ, đừng quỳ với bọn họ, nhanh đứng lên!” MAyy dich

Bạch Chi Ngôn không chịu, hắn dập đầu với Bạch Minh, Bạch Hàng và Bạch Ung, sau đó hắn lại quỳ gối đi đến trước mặt Thiệu Âm, khóc lóc thảm thiết nói: “Nhị thẩm, người đánh cháu mắng cháu thế nào cũng được, nhưng mẹ cháu thật sự không thể nào bị hưu được.”

Bạch Chi Châm há miệng thở dốc, cũng muốn nói gì đó. Mặc dù Tuân thị không phải mẹ ruột của hắn, những lời bà ta nói vừa rồi cũng làm cho hắn khó chịu, nhưng những năm này bà ta không hề bạc đãi hắn.

Nhưng hắn bị Ông thị cản lại, hiển nhiên Ông thị không có cùng suy nghĩ với hắn.

Nàng cảm thấy với tính tình thâm trầm của Tuân thị và oán niệm của bà ta với Bạch Chi Châm, chắc chắn những năm gần đây bà ta không ít lần tính toán hắn. Chỉ là nam nhân ngốc nhà nàng quá mức thật thà, chỉ sợ bản thân mình bị hại mà hắn cũng không biết.

Bạch Hàng chẳng có tí hào cảm nào với Tuân thị, cứ nghĩ đến việc Thiệu Âm phải chịu khổ suốt mười tám năm qua, nhớ đến việc lần trước Thiệu Âm bị rớt xuống hồ suýt chút nữa thì mất mạng, ông chỉ hận không thể tự tay xé xác Tuân thị ra.

Cho nên, đối với cầu xin của Bạch Chi Ngôn, tuy ông có chút xúc động, nhưng không thể lay chuyển được ý định ban đầu, ông quay đầu đi không nhìn hắn. Thậm chí còn đẩy Thiệu Âm ra sau lưng mình, miễn cho bà mềm lòng.

Hưu thê, đã là tiện nghi cho Tuân thị.

Bạch Chi Ngôn quỳ một vòng, ngoại trừ khiến cho Tuân thị càng thêm căm hận ra thì chẳng thay đổi được bất kì kết quả gì.

Bạch đại gia thở dài một hơi, liếc mắt ra hiệu cho Tả thúc.

Tả thúc đi tới, đánh Bạch Chi Ngôn hôn mê bất tỉnh, sau đó gọi hai người đến đưa Bạch Chị Ngôn rời khỏi Phật đường.

Phật đường yên tĩnh trở lại, Bạch đại gia hít một hơi thật sâu, nhìn thoáng qua Tuân thị, rồi nói với hạ nhân đứng ở bên cạnh: “…… Lấy giấy bút đến đây.”

Bạch Chi Châm rốt cuộc không nhịn được nữa, đột nhiên tiến lên một bước: “Cha, cha thật sự……”

Bạch đại gia xua tay, ý bảo hắn không cần nói thêm gì nữa.

Cho đến khi hạ nhân mang giấy bút đến, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi lại Tuân thị một lần nữa: “Người thật sự không hối hận một chút nào sao?”

“Ta hối hận vì quá nhân từ nên đã nương tay, không giải quyết tố hậu quả.” Nói xong, Tuân thị lạnh lùng liếc nhìn Lệ Tú và Ông thị.

Trong lòng Ông thị cả kinh, càng cảm thấy may mắn vì lúc trước đã nói thật.

Nàng đoán không sai, nếu như Tuân thị không có việc gì, bà ta nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.

Bạch đại gia không nói thêm dù chỉ một chữ, phất tay viết lên giấy hai chữ ‘hưu thư’.

Hai người làm phu thê đã nhiều năm, ông không ngờ bọn họ lại có kết cục như vậy.

Trong lòng ông cũng vô cùng hối hận, nếu như ông phát hiện ra tâm tư của bà sớm hơn, có lẽ chuyện sẽ không rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay.

Viết xong hưu thư, Bạch đại gia đưa nó cho Tuân thị: “Bà dọn dẹp đồ đạc một chút, ta sẽ phái người đưa bà hồi Tuân phủ.”

Tuân thị rũ mắt nhìn phong hưu thư kia, không hề nhúc nhích, sau một lúc lâu, bà ta cười nhạt một tiếng, giật lấy phong thư, sau đó bước nhanh ra khỏi Phật đường.

Tuân thị trở lại viện Câu Đằng, nhanh chóng thu dọn hành lý của mình.

Sắc trời đã tối nhưng không một ai muốn Tuân thị tiếp tục ở lại trên đảo.

Ai biết người này có thể làm ra chuyện gì khác không, Bạch đại gia phái người đưa bà ta rời đảo, đêm nay tạm thời để bà ta ở lại thôn trang ngoài đảo.

Bạch Hàng cẩn thận, thay đổi ngũ hành bát quái trên con đường từ trong rừng vào đảo suốt cả một đêm.

Tuân thị đi rồi, nhưng không khí trong Bạch phủ vẫn căng thẳng như cũ. MAyy dich

Bạch Ung có chút khó chịu, mặc dù Tuân thi đã bị hưu, nhưng trong tình cảm đã có một vết nứt.

Ông thoáng thở dài một hơi, dẫn theo Tả thúc trở về viện Bán Hạ nghỉ ngơi.

Vốn dĩ Bạch Hàng và Thiệu Âm cũng muốn quay về viện Đương Quy, không ngờ vừa mới đi ra đến cửa sân, đã thấy Bạch Minh tới tìm bọn họ.

Chuyện vừa mới xảy ra làm hai huynh đệ gặp mặt vẫn có chút xấu hổ, cũng không biết nên nói chuyện với nhau như thế nào.

Vẫn là Bạch Minh trong lòng có áy này: “Chuyện này là đại ca có lỗi với ngươi.”

“Việc này không liên quan đến đại ca.”

“Không, là lỗi của ta. Mấy năm nay ta không để ý đến nàng, mới khiến cho lòng nàng nảy sinh oán niệm. Nàng biến thành như vậy, là trách nhiệm của ta, thực xin lỗi.”

Bạch Hàng không biết phải nói gì mới phải, nếu nói ông không hề trách Bạch Minh, đương nhiên là không thể nào.

Chỉ là ông cũng hiểu tính tình của đại ca mình, ông ấy không phải là người quá thông minh. Hơn nữa đại ca và đại tẩu cũ là thanh mai trúc mã, người không còn, chung quy trong lòng huynh ấy vẫn nhiều hơn một phần tưởng niệm, có lẽ không ai vượt qua được bà ấy. Đối với Bạch Chi Châm, người đã mất đi mẹ ruột trong lòng huynh ấy cũng dành nhiều tình yêu thương cho hắn hơn một chút, tâm tư đặt trên người Tuân thị, tự nhiên cũng ít đi.

Tuy rằng Bạch Hàng cảm thấy điều này không công bằng đối với Tuân thị, nhưng Tuân thị có oán có hận đối với đại ca, đấy là chuyện của hai người bọn họ, bọn họ có thể đóng cửa lại tự mình giải quyết, không nên đem lửa giận phát tiết lên trên người Thiệu Âm.

Bạch Hàng không đồng tình Tuân thị, nhưng ít nhiều ông vẫn có chút trách cứ Bạch Minh.

Ông thở dài một hơi, vỗ vỗ bả vai của Bạch Minh, nói: “Việc đã qua rồi, từ giờ trở đi, huynh cũng nên quan tâm đến Chi Ngôn nhiều hơn, đừng để phạm phải sai lầm tương tự.”

Bạch Minh gật đầu: “Ta biết rồi.”

Bình Luận (0)
Comment