Chương 992: Cố Vân Đông cảm giác không thích hợp
Sau khi Bạch Minh rời đi, Cố Vân Đông và Thiệu Thành Viễn cũng định quay trở về viện của mình.
Hôm nay ở phật đường, bọn họ không nói gì, dù sao đây cũng là chuyện của trưởng bối, đã có mấy người Bạch Ung làm chủ rồi, bọn họ không thể can thiệp vào.
Lúc ra ngoài, bọn họ cũng dẫn Lệ Tú theo.
Trước kia khi Lệ Tú hại Thiệu Âm, bởi vì không có chứng cứ nên bọn họ không tiện xử lý nàng ta.
Bởi vậy Bạch Hàng điều người đi tới nơi khác làm mấy việc như cắt cỏ vẩy nước quét nhà, nhưng nàng ta vẫn là đối tượng tình nghi chính, nên sau khi bọn họ rời khỏi đảo, ông vẫn âm thầm phái tâm phúc quan sát Lệ Tú.
Vào thời khắc Lệ Tú bị diệt khẩu đã ra tay cứu nàng ta.
Có điều Lệ Tú vẫn bị trọng thương, Tuân thị cho rằng Lệ Tú đã chết.
Không ngở Lệ Tú dưỡng thương ba tháng thì khỏi hẳn. Từ miệng Lệ Tú tâm phúc kia biết người diệt khẩu chính là Tuân thị, nên lập tức cho người truyền tin tức đến phủ Tuyên Hòa trước.
Có điều mấy người Bạch Hàng đang trên đường trở về, lại không nhận được tin tức.
Sau khi Bạch Hàng biết được hành động của Tuân thị từ chỗ Thiệu Thanh Viễn, đương nhiên ông phát hiện chuyện Thiệu Âm phát bệnh rồi rơi xuống nước lúc trước không phải ngoài ý muốn, như vậy người luôn ở bên cạnh chăm sóc Thiệu m, Lệ Tú rất có thể chính là người của Tuân thị.
Ngay khi trở lại, ông lập tức nói Thiệu Âm và Cố Vân Đông tìm người tâm phúc luôn để ý đến Lệ Tú kia, đưa Lệ Tú đến Phật đường.
Quả nhiên, Lệ Tú đã cho bọn họ một bất ngờ lớn.
Hiện giờ Tuân thị đã bị xử lý, Lệ Tú nối giáo cho giặc, mấy năm nay đã làm không ít chuyện xấu.
Tuy rằng nói đã lấy công chuộc tội, vạch trần Tuân thị, nhưng cũng không thể không trừng phạt.
Ý của Bạch Hàng là, ngày khác sẽ đuổi nàng ta khỏi Bạch phủ, đánh một trận rồi bán cho người môi giới.
Cho nên hai người Cố Vân Đông đưa đưa nàng ta đến ở một nơi hẻo lánh trong viện, phái hai bà tử đến trông chừng nàng ta trước. MAyy dich
Làm xong xuôi việc này, hai người mới về phòng nghỉ ngơi.
Bọn họ phải rong ruổi trên đường nhiều ngày nay, mặc dù Cố Vân Đông cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cô cho rằng chỉ cần nằm xuống là ngủ, không ngờ cuối cùng trằn trọc lăn qua lộn lại mãi, dường như lại vô cùng tỉnh táo.
Thiệu Thanh Viễn ôm cô vào trong ngực, tay còn lại cầm một cây quạt quạt cho cô, hỏi: “Làm sao vậy? Không ngủ được à? Do nóng quá sao, hay nàng vẫn đang suy nghĩ chuyện ngày hôm nay.”
Nóng nhưng thật ra không nóng đến thế. Khí hậu trên đảo mát mẻ hơn những nơi khác một chút, hơn nữa trong phòng còn đặt một khối băng, nên rất thoải mái.
Cô chỉ là……
“Thiếp đang suy nghĩ chuyện ngày hôm nay, thiếp cảm thấy rất kỳ quái.”
“Kỳ quái chỗ nào?”
Cố Vân Đông xoay người, ngẩng đầu lên đối mặt với hắn, nắm lấy bàn tay đang quạt cho mình xuống, vừa xoa bóp vừa nói: “Phản ứng của Tuân thị, rất kỳ quái. Ban đầu bà ta rõ ràng rất trấn định, nói chuyện có trật tự, thậm chí còn có thể dời đi sự chú ý và gieo rắc thù hận. Nhưng sau đó, lúc Ông thị đứng ra làm chứng tận mắt nhìn thấy bà ta và Lệ Tú trao đổi vòng tay, bà ta lập tức không cãi lại nữa, rất thống khoái thừa nhận, thậm chí còn ước gì đại bá nhanh chóng hưu mình.”
Thiệu Thanh Viễn dường như đang suy nghĩ gì đó: “Đúng là rất kỳ quái, một người có năng lực ẩn núp mười tám năm, khiến cho tất cả người trong phủ cho rằng bà ta là người tốt, hơn nữa còn nhẫn nhịn đến tận bây giờ, đáng lý không thể nào dễ dàng nhận tội như vậy.”
“Chàng nói xem, nguyên nhân gì khiến cho bà ta buông tha không giãy giụa nữa?” Cố Vân Đông không nghĩ ra, cô cảm thấy nếu như mình mà là Tuân thị, cô nhất định sẽ tiếp tục tìm cách thoát tội.
“Nàng nghi ngờ, Tuân thị gánh tội thay cho người khác, rất có khả năng người hại mẹ ta căn bản không phải là bà ta?” Thiệu Thanh Viễn chíu mày: “Nếu không phải bà ta, vậy người có khả năng cao nhất, chính là…… Đại bá.”
Cố Vân Đông không dám khẳng định: “Dù sao chúng ta cũng không quá hiểu đại bá, kỳ thật hoài nghi hắn cũng không đạo lý.”
Dù sao thì cô chưa tiếp xúc nhiều với đại bá, cho nên đại bá là người như thế nào, cô cũng không rõ lắm.
Thiệu Thanh Viễn nhẹ nhàng vỗ vai cô, thấp giọng nói: “Chuyện này ta sẽ tìm cơ hội nói với cha mẹ. Bất luận như thế nào, về sau chúng ta chú ý nhiều hơn là được.”
Bọn họ vừa mới trở về Bạch gia, cơ hội tiếp xúc với người đại phòng không nhiều lắm, cho nên nếu cảm thấy có điểm kỳ quái, bọn họ tự nhiên sẽ hoài nghi bất cứ người nào.
Nhưng Bạch Hàng không giống bọn họ, ông và Bạch Minh là huynh đệ ruột, hai người họ có tình cảm thân thiết nhiều năm, cho nên ông ấy không muốn nghĩ đến kết quả tồi tệ nhất.
“Ngủ đi, đừng nghĩ nhiều quá.”
“Ừ.”
Hai người bọn họ cuối cùng cũng đi ngủ, so sánh với khả năng thích ứng trong mọi hoàn cảnh của bọn họ, tối nay toàn bộ người trong Bạch phủ đều mất ngủ.
Sáng ngày hôm sau, lúc Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn rời giường, thì nghe nói buổi sáng sau khi Bạch Chi Ngôn tỉnh lại, hắn đã rời khỏi đảo, đến thôn trang gặp Tuân thị.
Bạch Chi Châm cũng do dự không biết có nên đi hay không, cuối cùng hắn vẫn không bước chân ra khỏi Bạch phủ.
Tình cảm giữa Bạch Chi Ngôn và Tuân thị rất sâu sắc, Tuân thị lại còn bởi vì tính toán cho hắn nên mới rơi vào kết cục như vậy, tất cả mọi người đều có thể trách Tuân thị, nhưng Bạch Chi Ngôn cảm thấy, hắn không có tư cách.
Tuân thị bị hưu, trở về Tuân gia, bọn họ nhất dịnh sẽ không cho bà vào cửa, vì vậy Bạch Chi Ngôn không yên tâm.
Hắn biết mình không thể nào thay đổi sự thật, hắn chỉ còn cách cố gắng bảo vệ Tuân thị bằng mọi khả năng của mình, hắn sợ Tuân thị sẽ luẩn quẩn trong lòng. MAyy dich
Do đó sau khi nói qua với Bạch Ung và Bạch Minh, hắn định sẽ tự mình đưa bà quay về Linh Châu, trở lại Tuân phủ.
Sau đó người truyền tin ông phái đi đã quay trở lại, quả nhiên Tuân tri phủ không chịu cho Tuân thị vào cửa.
Tuân thị bị hưu, thân là thông gia, đương nhiên Bạch Ung phải báo tin cho ông ta nguyên do của chuyện này, miễn cho lại có phiền phức.
Bởi vậy Tuân tri phủ cực kỳ bất mãn với Tuân thị, Tuân thị bị hưu, không chỉ làm liên lụy con trai của bà ta, mà còn có cả nữ nhi Tuân gia và Tuân tri phủ.
Không một ai ở Tuân gia hoan nghênh bà ta, Tuân tri phủ giận sôi gan, ông ta vô cùng tức giận, tuyên bố từ nay về sau Tuân gia không có nữ nhi như vậy. Tuy nói không đến mức bảo bà ta tự sát bảo vệ thanh danh, nhưng cũng bắt Tuân thị xuất gia làm ni cô.
Bởi vì việc này mà Bạch Chi Ngôn đã cãi nhau ầm ĩ với nhà ngoại một trận, sau đó dẫn Tuân thị rời đi.
Hắn thuê cho bà ta một căn nhà ở phủ thành, còn thuê hai người hạ nhân dến chăm sóc bà.
Sợ bà ta nghĩ quẩn trong lòng, Bạch Chi Ngôn còn ở đó chắm sóc bà ta một thời gian ngắn.
Nhưng hai người bọn họ rời đi cũng không làm cho Bạch phủ được xoa diu, bầu không khí vẫn căng thẳng như cũ.
Đặc biệt là Bạch Ung, sau khi trải qua chuyện này, tinh thần của ông cực kỳ mệt mỏi.
Bạch Hàng sợ ông bị bệnh, ngày nào cũng đến bắt mạch cho ông. Cũng may là thân thế của Bạch Ung tốt, suy nghĩ cũng thoáng, nên ông nhanh chóng túm lấy Thiệu Thanh Viễn học y thuật để dời đi sự chú ý, sức khỏe của ông cũng từ từ hồi phục lại.
Có điều Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông không thể ở lại lâu trong phủ, mục đích bọn họ đến lần này là vì Tuân thị.
Bây giờ chuyện của Tuân thị đã xử lý xong, bọn họ cũng phải trở lại Kinh Thành rồi.
Mấy người Đồng An chắc đã đến Kinh Thành. Người đến Kinh Thành lần này có chút nhiều cho nên phải nhanh chóng thu xếp mới được.
Còn có Đỗ Thiên Khánh và La Kỳ vẫn đang chờ bọn họ ở huyện Bình Lăng.
Bởi vậy mắt thấy Bạch Ung không có chuyện gì, mấy người Thiệu Thanh Viễn tính toán đến kinh thành.
Hơn nữa sau nhiều ngày quan sát những người khác ở Bạch gia, bọn họ tạm thời không nhìn ra gì cả.
Kể từ sau ngày hôm ấy, hơn phân nửa thời gian Bạch đại gia đều ở trong viên Câu Đằng, rất ít khi ra ngoài, cả người thoạt nhìn tiều tuy đi rất nhiều.
Bạch Chi Ngôn thì vẫn đang ở phủ Linh Châu cùng Tuân thị.