Chương 993: Cố Vân Đông ngất xỉu
Bầu không khí giữa hai người Bạch Chi Châm và Ông thị cũng kỳ quái.
Tuân thị rời đi, việc bếp núc trong phủ đã giao cho Ông thị.
Ông thị vốn muốn từ chối rồi đẩy cho Thiệu Âm, nàng đã đứng ra chỉ và xác nhận mẹ chồng, tuy rằng không cảm thấy làm sai cái gì, nhưng chỉ là không hiểu sao lại chột dạ, cảm giác có chút không ngẩng đầu lên được.
Tiếp nhận quyền quản gia của mẹ chồng, nàng không tự tin.
Nhưng thứ nhất, lúc trước nàng vẫn luôn đi theo Tuân thị để học tập nên hiểu rất rõ chuyện trong phủ.
Thứ hai là do Thiệu Âm sẽ không ở chỗ này lâu, không lâu sau sẽ rời đi, đương nhiên là không có khả năng tiếp nhận.
Ông thị chỉ có thể kiên trì quản lý, chỉ là có vẻ bó tay bó chân. Hơn nữa từ sau ngày đó, lời nói giữa nàng và Bạch Chi Châm đã trở nên ít đi rất nhiều.
Cũng không phải Bạch Chi Châm trách nàng, chỉ là có chút đả kích nên tâm tình sa sút, không có tâm trạng nói chuyện.
Thành thật mà nói, đối mặt với tình cảnh Bạch phủ lúc này, Bạch Hàng thật sự không yên tâm rời đi.
Vẫn là Bạch Ung không kiên nhẫn đuổi ông ấy đi: "Ngươi có cái gì phải lo lắng, đều là người lớn cả rồi, qua một thời gian nghĩ thông là được. Chẳng lẽ vì một Tuân thị, tất cả mọi người không cần phải sống tốt nữa sao? Ngươi với A Dục đi kinh thành là được, không phải đã sớm nói xong rồi sao? Còn phải đi gặp người Thiệu gia, gặp mẹ vợ ngươi.”
Bạch Hàng ngẫm lại cũng đúng, tuy rằng bị đả kích, nhưng nếu ngay cả chút đả kích này cũng không chịu nổi, vậy tương lai Bạch gia làm sao còn có thể đứng vững?
Vì thế ông vẫn thu dọn một chút, cáo biệt với mấy người Bạch Minh, sau đó cùng với thê tử và nhi tử khởi hành.
Cũng giống lần trước gặp cha mẹ Cố Vân Đông, lần này Bạch Hàng muốn gặp mẹ vợ mình,nên đương nhiên cũng phải chuẩn bị thật tốt.
Nhất là cưới Thiệu Âm nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tới cửa bái phỏng, lễ nghĩa không thể thiếu.
Cho nên khi bọn họ ra ngoài đảo để lên xe ngựa, đồ đạc trên xe ngựa lại chất đầy. MAyy dich
Đoàn người một lần nữa trở lại huyện Bình Lăng, Đồng Thủy Đào đã sớm chờ ở đó đến sốt ruột, thấy người thì lập tức nghênh đón: "Tiểu thư, mọi người cuối đã trở lại.”
"Sao vậy, ngươi ở đây nhàm chán sao?”
"Cũng không phải, chỉ là lo lắng cho mọi người, nghĩ đến mọi người, muội không có cách nào yên tâm được.”
Cố Vân Đông không nói gì chỉ nhìn nàng một cái: "Đã như vậy, lát nữa muội đi hỏi thăm, bên này lúc nào có thuyền đi tới kinh thành.”
"Được, muội sẽ lập tức đi ngay.”
Đồng Thủy Đào không nói hai lời đã bỏ chạy, mấy ngày nay nàng vẫn ở huyện Bình Lăng, đã tìm hiểu qua những việc ở huyện thành này một lần nên đường đi rất quen thuộc.
Cố Vân Đông lắc đầu, gọi người dỡ đồ từ trên xe ngựa xuống trước, đặt vào phòng trọ.
Đợi đến khi Đồng Thủy Đào trở về, bọn họ đã ăn cơm.
Đồng Thủy Đào thở hồng hộc chạy đến trước mặt Cố Vân Đông, cô đẩy một chén trà cho nàng ấy.
Nàng ùng ục uống xong, mới hai tròng mắt sáng lấp lánh nói: "Tiểu thư, muội hỏi thăm ra. Chúng ta vận khí tốt, hai ngày sau sẽ có một chiếc thuyền đi kinh thành.”
"Ừ. Đã đặt chỗ chưa?”
"Đặt rồi, muội giao năm lượng bạc đặt cọc, chọn mấy gian phòng tốt.”
Cố Vân Đông gật đầu: "Vất vả rồi, ăn chút gì đi.”
Đồng Thủy Đào một chút cũng không cảm thấy vất vả, mấy ngày nay nàng không có việc gì làm, nghẹn đến sắp phát điên.
Hai ngày sau mới xuất phát, trong lòng Cố Vân Đông đã có tính toán.
Hai ngày nay ở huyện Bình Lăng dạo chơi, đợi đến ngày xuất phát, người một nhà sáng sớm đã đến bến tàu.
Con tàu còn khá lớn, đi rất ổn định.
Nhưng mà ngày thứ năm trên thuyền, đột nhiên sắc mặt Cố Vân Đông trắng bệch, đang ở trên boong tàu hóng gió, cả người không báo trước mà hôn mê bất tỉnh.
Cố Vân Đông hôn mê, làm cho tất cả mọi người đều sợ hãi.
Thiệu Thanh Viễn cùng cô đi ra ngoài hóng gió, lúc này sắc mặt đại biến, ôm người vào khoang thuyền, lập tức để tay lên cổ tay cô bắt đầu bắt mạch.
Bạch Hàng và Thiệu Âm nghe tin mà đến, cũng khẩn trương không thôi nhìn hắn.
"Thế nào rồi? Vân Đông đang tốt làm sao có thể ngất xỉu? Con bé luôn khỏe mạnh mà.”
Thiệu Thanh Viễn nín thở ngưng thần, híp mắt nhíu mày.
Thiệu Âm thấy thế cũng không dám quấy rầy hắn, chỉ là cả trái tim đều nhấc lên.
Ngược lại Thiệu Thanh Viễn, mặt mày dần dần buông lỏng, thậm chí khóe miệng hơi nhếch lên, biểu tình rõ ràng từ âm trầm chuyển sang vui vẻ.
Nhưng ngay sau đó, sắc mặt cũng có chút khó coi.
Nhưng tốt xấu gì cũng tốt hơn thần sắc nôn nóng lúc đầu rất nhiều. MAyy dich
Thiệu Thanh Viễn thu tay về, thở ra một hơi nói với mấy người vây quanh khoang thuyền: "Vân Đông mang thai.”
"Cái gì, cái gì??" m lượng của Thiệu Âm đột nhiên cao lên, không dám tin nhìn Thiệu Thanh Viễn: "Con nói Vân Đông có thai?”
"Vâng, hơn một tháng." Thiệu Thanh Viễn quay đầu lại, ánh mắt ôn nhu có thể nhỏ ra nước.
Bàn tay thật dày của hắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé hơi lạnh của cô, nghĩ đến việc cô ngất xỉu, lại mím chặt môi.
Thiệu m cao hứng không thôi, quay đầu vội vàng lôi kéo Bạch Hàng nói: "Chàng nghe thấy không? Vân Đông có thai, chúng ta sắp làm ông bà rồi. Qúa tuyệt rồi, quá tuyệt rồi." Giọng nói cao hứng dừng lại, Thiệu Âm có chút bất an hỏi: "Vậy sao Vân Đông lại té xỉu? Con bé có ổn không?”
"Không có việc gì, chắc là mấy ngày nay bận rộn không ngừng, thân thể nhất thời có chút không chịu nổi, kế tiếp nghỉ ngơi điều dưỡng là được rồi.”
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi." Thiệu Âm thở ra một hơi, lập tức lại vui vẻ: "Ta phải cân nhắc làm chút gì đó bổ sung cho con bé mới được, nhìn nha đầu này sắc mặt tiều tụy, mấy ngày nay thật sự quá vất vả rồi. A Dục con cũng chú ý một chút, Vân Đông đi đâu con cũng phải ở bên, nữ nhân mang thai không dễ chịu, nhất là ba tháng đầu còn chưa ổn định, tùy thời đều có thể động thai khí. Giống như hôm nay đi ra ngoài hóng gió biển, biết không?”
Cố Vân Đông vừa mới mở mắt ra đã nghe thấy Thiệu Âm lẩm bẩm một đống chuyện.
Hình như còn nghe được nữ nhân nào mang thai? ?
"Ai đang mang thai?" Cô theo bản năng hỏi.
Thiệu Âm thấy cô tỉnh, vội vàng đẩy Thiệu Thanh Viễn ra, kéo tay Cố Vân Đông nói: "Là con, con có thai. A Dục nói đã được hơn một tháng rồi. Vân Đông, con muốn ăn cái gì cứ việc nói với mẹ, mẹ sẽ làm cho con.”
Cố Vân Đông chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thiệu Thanh Viễn, sau đó đưa tay chỉ chỉ mình: "Con? Mang thai?”
Thiệu Thanh Viễn cười gật gật đầu: "Đúng, chúng ta sắp làm cha mẹ rồi.”
Ánh mắt Cố Vân Đông chậm rãi mở to, ý cười nơi khóe miệng cũng từng chút từng chút mở ra.
Cô không dám tin cúi đầu nhìn bụng mình, đột nhiên có một loại cảm giác rất kỳ diệu.
Bụng cô lại có con?
Tuy rằng lúc trước đã cùng Thiệu Thanh Viễn thương lượng sẽ không cố ý tránh thai nữa, muốn có một đứa bé. Nhưng trong khoảng thời gian này hai người vẫn bận rộn, chuyện phòng the cũng không nhiều, đứa nhỏ này bất ngờ không kịp đề phòng mà tới, vẫn làm kinh động đến cô.
Nhưng mà, trong lòng Cố Vân Đông vui sướng, dần dần lan đến trái tim, ánh mắt hơi chát, tràn đầy một mảnh mềm mại.
Chỉ là sau một khắc, cô đột nhiên nghĩ đến chuyện mình ngất đi, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn.