Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 994 - Chương 994. Đưa Tàu Vào Bờ Ngay Lập Tức

Chương 994. Đưa tàu vào bờ ngay lập tức Chương 994. Đưa tàu vào bờ ngay lập tức

Chương 994: Đưa tàu vào bờ ngay lập tức

"Đứa bé không sao chứ? Thiếp ngất có ảnh hưởng gì đến đứa bé không?”

Thiệu Thanh Viễn bất đắc dĩ nhìn cô một cái: "Đứa nhỏ rất khỏe mạnh, ngược lại là nàng, cần nghỉ ngơi thật tốt, không thể không cố kỵ mà cái gì cũng làm được nữa.”

Cố Vân Đông thở ra một hơi: "Yên tâm, thiếp sẽ chăm sóc tốt cho mình.”

"Ta cũng sẽ chăm sóc con thật tốt.” Thiệu Âm nói: "Ta đã từng mang thai nên có kinh nghiệm. Người có thai, khẩu vị có đôi khi sẽ có chút biến hóa, Vân Đông nếu con muốn ăn cái gì, nhất định phải nói với ta. Cho dù chua ngọt cay đắng, ta sẽ nghĩ cách làm cho con.”

Bạch Hàng đứng im lặng một bên rốt cuộc cũng mở miệng nói: "Những chuyện này trước không vội, chúng ta hiện tại ở trên thuyền, rất nhiều nguyên liệu nấu ăn cũng không tiện lấy được. Ta thấy không bằng chúng ta trước tiên xuống thuyền ở bến tàu tiếp theo, tìm một chỗ nghỉ ngơi một thời gian, đợi đến khi thai kỳ của Vân Đông ổn định rồi mới chậm rãi khởi hành, đi đường bộ tốt hơn một chút.”

Cố Vân Đông nghe vậy, vội vàng lắc đầu cự tuyệt: "Cha, không cần phiền toái như vậy, con không có vấn đề gì. Con không say sóng, không có yêu cầu đặc biệt hay thèm ăn bất cứ cái gì. Hiện giờ ngồi thuyền trở về kinh thành còn nhanh một chút, nghỉ ngơi một thời gian rồi đi, như vậy quá trì hoãn thời gian. Con..."

Cố Vân Đông còn chưa nói hết, đột nhiên mở to hai mắt, mạnh mẽ che miệng mình lại.

Tất cả mọi người thoáng ngây một chút, Thiệu Thanh Viễn lại nhanh tay, trong nháy mắt cầm lấy ống nhổ ở một bên.

Cố Vân Đông bắt lấy ổng nhổ rồi nôn ra tại chỗ, nôn đến trời đất quay cuồng, nước mắt cũng chảy ra.

Cô ngẩng đầu muốn nói chuyện, còn chưa kịp mở miệng, lại nôn tiếp. MAyy dich

Thiệu Thanh Viễn đau lòng không thôi, vừa vuốt lưng cho cô vừa quay đầu nói với Bạch Hàng: "Cha, nói thuyền lập tức cập bến.”

"Con đưa ngư phù cho ta.”

Con tàu này là thuyền buôn, là thuyền của một gia đình giàu có ở kinh thành, thuyền trưởng đậu thuyền ở đâu, tiếp tế vật tư nơi nào đều có lịch trình.

Thậm chí ngay cả bến tàu cập bến cũng cần cố định, nếu không thì còn cần phải trả thêm tiền không nói, khéo còn có thể đắc tội với người khác.

Nhưng giờ phút này Thiệu Thanh Viễn căn bản không quan tâm nhiều như vậy, thân thể Cố Vân Đông luôn khỏe mạnh, thời điểm duy nhất khiến người ta lo lắng cũng chỉ là lần trước cô cứu Thiệu Âm rơi xuống nước sau đó phát sốt.

Hiện tại bởi vì mang thai mà nôn như vậy, căn bản không có biện pháp tiếp tục đi tiếp, cũng không đợi được bến tàu tiếp theo.

Lần tiếp tế trước, vừa vặn là ngày hôm qua, lần cấp bến tiếp theo còn cần phải đợi ba bốn ngày, Cố Vân Đông không chịu nổi.

Thiệu Thanh Viễn đưa ngư phù cho Bạch Hàng, Bạch Hàng lập tức đi ra ngoài.

Cố Vân Đông nôn xong, cả người tựa như vô lực, căn bản không nói được.

Cô đáng thương nhìn Thiệu Thanh Viễn, hắn hơi đỡ cô, rót một ly nước đưa tới bên môi cô: "Nào, uống một ngụm nước trước.”

Cố Vân Đông uống một ngụm, cảm thấy thoải mái hơn một chút, nhưng ngực vẫn rầu rĩ. Dạ dày đang quay cuồng, tùy thời đều muốn nôn ra.

Giọng nói của cô hơi khô khốc lại đáng thương hỏi: "Có thuốc nào để ngăn cơn nôn mửa không?”

Thiệu Thanh Viễn nhíu mày: "Có thai, rất nhiều thuốc không thể uống được." Thấy Cố Vân Đông khó chịu muốn khóc, hắn vội vàng trấn an cô nói: "Ta sẽ xem có thể điều phối một loại thuốc thích hợp cho nàng uống hay không.”

Cố Vân Đông tuy rằng rất muốn gật đầu, nhưng vẫn cự tuyệt: "Quên đi, ta nhẫn nhịn, nhịn xuống sẽ qua thôi.”

Làm gì có loại thuốc chống nôn nghén cho phụ nữ có thai dễ dàng như vậy được.

Cô nhìn bụng mình, sâu kín mở miệng: "Rõ ràng một tháng trước một chút phản ứng cũng không có, sao vừa tới đã không nhịn được.”

Thiệu Thanh Viễn cũng nhìn bụng cô, mày nhíu chặt.

Hắn quay đầu nhìn ra ngoài khoang thuyền, Bạch Hàng còn chưa trở về, cũng không biết nói thế nào.

"Mẹ giúp con chiếu cố Vân Đông trước, con đi ra ngoài xem một chút.”

Thiệu Âm gật đầu: "Con mau đi đi.”

Không nghĩ tới Thiệu Thanh Viễn vừa đứng dậy đã nhìn thấy Bạch Hàng dẫn hai người tiến vào.

May mắn khoang thuyền của bọn họ tương đối lớn, ba người cũng có thể tiến vào.

Bạch Hàng giới thiệu hai người phía sau hắn nói: "Vị này là thuyền trưởng Đinh, vị này là phụ tá của hắn.”

Hai người chắp tay hành lễ với Cố Vân Đông: "Tiểu nhân gặp qua Vĩnh Gia quận chúa, tiểu nhân không biết quận chúa giá lâm, có chút chậm trễ, mong quận chúa thứ tội.”

Cố Vân Đông khoát tay, hiện tại cô không có biện pháp nói chuyện.

Khoang thuyền này nhiều người, không khí trở nên ngột ngạt, hơn nữa hai người này thường xuyên ở trên thuyền, lúc vào cửa đã mang theo một cỗ mùi tanh, làm cho cô càng thêm cồn cào, lại muốn nôn.

Vẫn là Thiệu Thanh mở miệng: "Người không biết không có tội, chỉ là phu nhân ta hiện giờ thân thể không khỏe, không thể tiếp tục ở trên thuyền, các ngươi xem..."

Thuyền trưởng Đinh vội vàng nói: "Quận mã gia yên tâm, tiểu nhân vừa rồi đã nghe Bạch tiên sinh nhắc tới, thân thể quận chúa quan trọng hơn, tiểu nhân lập tức hạ lệnh cho thuyền cập bến gần nhất.”

Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Làm phiền rồi.”

"Nên làm.”

Thuyền trưởng nói xong thì mang theo phụ ta kia cáo từ rồi đi ra ngoài, không lâu sau thì truyền đến tin tức thuyền phải tạm thời cập cảng. MAyy dich

Lý do đương nhiên sẽ không nói là do Cố Vân Đông, chỉ nói trên thuyền cần tiếp tế, thời gian cập bến cũng không dài.

Mọi người trên thuyền đều không có dị nghị gì, người có ý kiến cũng bị thuyền trưởng Đinh kia trấn an.

Nói là bờ biển, nhưng chỗ đậu này, cũng phải đến tối.

Cố Vân Đông giữa đường lại nôn qua hai lần, ngoại trừ uống chút nước chua ngọt, những thứ khác cô không ăn được cái gì.

Điều này làm cho Thiệu Thanh Viễn và Thiệu Âm đều gấp đến xém lông mày.

Đợi đến khi thuyền cập bờ, Cố Vân Đông lập tức được Thiệu Thanh Viễn cẩn thận bế xuống thuyền, chờ xuống đất, Cố Vân Đông lập tức cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều.

Thiệu Vũ chạy đi hỏi thăm khách điếm ở huyện thành này, Bạch Hàng và Thiệu Âm thì lưu lại cùng thuyền trưởng Đinh thương lượng vài việc, rồi tìm người chỉnh đốn hành lý.

Giống như đã nói trước đó, loại tàu lớn này tạm thời cập bến sẽ cần phải trả thêm tiền.

Về phương diện này Bạch gia đương nhiên sẽ không để cho thuyền trưởng Đinh gánh vác, không nói hai lời lập tức giải quyết hậu quả cho người ta.

Thuyền trưởng Đinh từ chối không được, chỉ có thể tiếp nhận. Cũng may người phụ trách bến tàu ở bên này dễ nói chuyện, hơn nữa cũng từng có duyên gặp thuyền trưởng Đinh, giải thích xong, tạm thời dừng lại một canh giờ cũng không thành vấn đề.

Thời gian dài hơn nữa cũng không được, dù sao còn có thuyền khác cần cập cảng.

Đợi đến khi hành lý của Bạch gia đều chuyển xuống thuyền, thuyền trưởng Đinh chuẩn bị rời đi.

Thiệu Thanh Viễn nhìn về phía Đỗ Thiên Khánh đứng ở một bên, nói: "Lần này chúng ta lưu lại, trong thời gian ngắn sợ là không đi được, ngươi trở về kinh thành còn có việc, không tiện trì hoãn quá lâu, cứ như vậy cáo biệt đi.”

Đỗ Thiên Khánh quả thật không có khả năng chờ bọn họ dưỡng thai tốt rồi mới xuất phát, chỉ có thể có chút tiếc nuối gật đầu: "Vậy ta sẽ về kinh thành trước, La Kỳ tạm thời nhờ các ngươi chiếu cố, chờ các ngươi đến kinh thành, chúng ta gặp lại.”

Nói xong, cúi đầu sờ sờ đầu La Kỳ: "Cữu cữu đi trước, hãy chiếu cố tốt cho chính mình.”

La Kỳ có chút không nỡ, nhưng vẫn gật đầu: "Ta sẽ, cữu cữu một đường bình an.”

Đỗ Thiên Khánh thở ra một hơi, xoay người lên thuyền, rất nhanh vào khoang thuyền.

Bình Luận (0)
Comment