**********
Chương 1161: Anh dựa vào cái gì mà bảo tôi quỳ xuống?
Lão Thử thấy thế thì bị dọa đến đổ mồ hôi đầy đầu, vội vàng nói: “Anh Long, anh Long, đừng mà, đừng đẩy họ xuống mà.” “Cầu xin anh tha cho họ đi, em...Em đã tới rồi, anh tha cho bọn họ đi...
Hoàng Mao phách lối ngửa đầu cười một tiếng: “Cầu xin tôi sao?” “Lão Thử, đây là thái độ cầu xin tôi của cậu sao?” “Đứng cao như vậy nói chuyện với tôi mà gọi là cầu xin tôi sao?”
Vẻ mặt của Lão Thử hơi thay đổi, anh ta trực tiếp bịch một cái quỳ rạp xuống đất, run giọng nói: “Anh Tuấn, em... Là lỗi của em, em không nên đứng khi nói chuyện với anh. “Anh thả họ ra đi, em... Em quỳ lạy anh, em quỳ lạy anh.” Nói xong rồi Lão Thử thật sự không ngừng cúi lạy.
Vẻ mặt của Hoàng Mao tràn đầy đắc ý, cười to nói: “Thấy không, tôi đã nói mà, chắc chắn thằng nhãi này sẽ cúi đầu quỳ lạy tôi.” “Sao nào? Bây giờ phục rồi chứ?"
Tất cả mọi người ở bốn phía cười vang.
Lão Thử lại không để ý đến sự khó chịu chút nào, chỉ run giọng cầu xin.
Mặc dù đây chỉ là tầng hai nhưng mà thân thể của
Điềm Điềm cực kỳ yếu ớt, vốn không thể nào chịu nổi.
Bác Lưu cũng đã lớn tuổi như vậy, nếu như thật sự ngã xuống thì kết quả cũng khó mà nói được. Hoàng Mao cười một hồi rồi liếc nhìn Lâm Mạc Huy: “Người xứ khác, quan hệ của hai người cũng không tệ nhỉ?” “Tôi còn tưởng rằng anh không dám tới nữa chứ.” “Sao nào, có muốn tôi cho anh xem biểu diễn ném người trên không trung không?” “Muốn nhìn thì tiếp tục đứng đó, tôi lập tức bảo họ biểu diễn cho anh xem.” “Không muốn xem thì mẹ nó lập tức quỳ xuống cho ông đây”
Một câu cuối cùng Hoàng Mao trực tiếp hét về phía Lâm Mạc Huy. Đám người ở bốn phía cũng đồng thời quát lớn: “Quỳ xuống” Lão Thử bị dọa đến khẽ run rẩy, theo bản năng cúi lạy lần nữa.
Trái lại Lâm Mạc Huy rất bình tĩnh, anh nhìn Hoàng Mao: “Anh dựa vào cái gì mà bảo tôi quỳ xuống?”
Hoàng Mao trực tiếp cười: “Dựa vào cái gì sao?” “Tôi cút mẹ anh đi, lúc ở huyện Phương Xuyên, con mẹ nó anh hỏi ông đây dựa vào cái gì?” “Chỉ dựa vào đại ca của tôi là Lý Nam Cương, đại ca của đại ca của tôi là lão đại Mã Phú Quý của tỉnh Hải Dương đã đủ chưa?”
Lâm Mạc Huy lắc đầu: “Chưa đủ. “Cho dù Mã Phú Quý đang ở chỗ này thì cũng không dám nói như vậy
Hoàng Mao giận tím mặt: “Con mẹ nó anh dám vô lễ với anh Quý sao?” “Mẹ nó, nếu hôm nay ông đây không chặt anh ra thành mười tám khúc thì con mẹ nó không còn mặt mũi nào mà đi gặp lão đại.” “Bây giờ ông đây cho anh một cơ hội trước, lập tức quỳ xuống cho tôi.” "Nếu không tôi sẽ lập tức đẩy hai kẻ đó từ trên lầu xuống “Tôi chỉ đếm đến ba, một... Anh ta vừa mới nói một con số thì Lâm Mạc Huy đột nhiên chuyển động.
Anh bước xa một bước xông đến trước mặt Hoàng Mao, vào lúc tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì Lâm Mạc Huy đã giữ lấy cổ của Hoàng Mao.
Đồng thời một tay của Lâm Mạc Huy móc một con dao găm từ trong túi của Hoàng Mao ra, kề con dao găm này lên cổ của Hoàng Mao.
Toàn bộ quá trình giống như tia chớp, tất cả mọi người chưa kịp phản ứng lại thì Hoàng Mao đã bị khống chế.
Cuối cùng mấy người bên cạnh cũng lấy lại tinh thần, nhìn thấy tình huống này thì ai cũng mặt đối mặt nhìn nhau, không biết nên làm như thế nào.
Hoàng Mao cũng lấy làm khiếp sợ, nhưng anh ta vẫn cứng đầu như cũ: “Mẹ nó, anh còn dám đánh trả sao?” “Hừ, ông đây không tin anh dám làm gì tôi. “Ném hai món hàng kia xuống cho tôi.” “Có bản lĩnh thì anh giết tôi đi.”
Không đợi người trên lầu ra tay, Lâm Mạc Huy đã đẩy dao găm về phía trước một chút, trực tiếp đâm rách làn da của Hoàng Mao, máu tươi chảy ra từ trong cổ.
Hoàng Mao bị đau, vẻ mặt không khỏi thay đổi. Anh ta không ngờ vậy mà Lâm Mạc Huy thật sự có can đảm để ra tay. “Con mẹ nó anh hù ai vậy chứ?” “Tôi nói cho anh biết, nếu như hôm nay ông đây xảy ra chuyện gì thì chắc chắn đại ca của tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu.
Hoàng Mao gào thét.
Lâm Mạc Huy cũng không nói gì, đột nhiên bắt lấy lỗ tại của Hoàng Mao, mạnh mẽ cắt một bên lỗ tại của anh ta rồi ném xuống đưới dất. “Cái này xem như là không có xảy ra chuyện gì đâu nhỉ?” Lâm Mạc Huy cười lạnh hỏi.