**********
Chương 1162: Chơi đùa với các người
Hoàng Mao sửng sốt, anh ta thật sự không ngờ Lâm Mạc Huy lại dám ra tay tàn nhẫn với anh ta. Phải biết rằng trừ phi là người đã trải qua sinh tử thì mới có can đảm tay tàn độc như vậy.
Cho dù người bình thường muốn chế phục đối thủ thì cũng đều bị dọa đến run lẩy bẩy, ai dám giết người thực su? Hoàng Mao ỉu xìu, anh ta biết lần này anh ta thật sự đã gặp phải kẻ tàn nhẫn rồi.
Anh ta vội vàng nói: “Mày... Mày muốn làm cái gì?” “Tao nói cho mày biết, đại ca của tao là...
Lâm Mạc Huy trực tiếp ngắt lời anh ta: “Đừng có nói nhảm nữa.” “Thả Điềm Điềm và bác Lưu ra trước.
Hoàng Mao: “Đại ca của tao..."
Lâm Mạc Huy trực tiếp nằm lấy lỗ tại bên kia của anh ta: “Có phải anh không cần cái lỗ tai này nữa hay không?”
Hoàng Mao bị dọa đến mức suýt chút nữa tiểu ra quần, vội vàng nói: “Đừng đừng đừng, mau thả người ra, mau thả người ra.
Những người ở dưới lầu chỉ có thể thả Điềm Điềm và bác Lưu ra. Bác Lưu ôm Điềm Điềm chạy xuống, Lão Thử vừa nhìn thấy bọn họ thì lập tức lao tới, vừa khóc vừa ôm lấy hai người.
Hoàng Mao: “Đã thả người ra rồi, mày... Bây giờ mày có thể thả tao ra được rồi. Lâm Mạc Huy mỉm cười, nói với Lão Thử: “Lão Thử, đưa Điềm Điềm và bác Lưu lên xe trước đi.
Lão Thử cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng đưa hai người lên xe. “Cậu lái xe đưa bọn họ đi trước đi.” Lâm Mạc Huy ra lệnh.
Lão Thử hơi sửng sốt: “Anh Lâm, vậy còn anh thì sao?”
Lâm Mạc Huy khẽ mỉm cười: “Đã đến đây rồi, đương nhiên phải cùng bọn họ chơi đùa một chút.”
Lão Thử nhìn xung quanh, bây giờ có khoảng hai mươi người đang vây quanh.
Anh ta lập tức lắc đầu: “Anh Lâm, tôi không thể để anh ở lại đây một mình được. “Muốn đi thì chúng ta cùng nhau đi.”
Lâm Mạc Huy trừng mắt nhìn anh ta: “Cái tên nhóc này, sao cậu lại lề mề chậm chạp như vậy hả?” “Tôi bảo cậu đi thì cậu cứ đi đi.
Lão Thử kiên quyết lắc đầu: “Không được, tôi không thể đi một mình được. “Anh Lâm, hay là anh đưa hai người Điềm Điểm đi đi. “Tôi... Tôi ở lại
Lâm Mạc Huy lập tức cứng họng: “Cậu ở lại thì có tác dụng gì đâu hả?” “Chịu chết sao?”
Lão Thử cắn răng không nói lời nào, hôm nay anh ta đến đây với quyết tâm không sợ chết.
Nhìn thấy Lão Thử thật sự không có ý định rời đi, Lâm
Mạc Huy chỉ có thể thở dài. “Thôi được rồi, nếu như cậu không muốn đi, vậy thì cứ ở lại đây chờ đi. “Ngồi vào trong xe, khóa cửa xe lại.”
Lâm Mạc Huy ra lệnh.
Lão Thử còn muốn nói chuyện, nhưng Lâm Mạc Huy đã trực tiếp xua tay: “Đừng có nói nhảm nữa." Lão Thử cắn răng, ngồi vào trong xe, khóa cửa xe lại.
Nhưng anh ta cũng đã âm thầm cầm cờ lê, dự định nếu như tình thế không ổn thì sẽ lập tức xuống xe liều mạng giúp Lâm Mạc Huy.
Nhìn thấy Lão Thử đã khóa trái cửa xe, Lâm Mạc Huy trực tiếp ném con dao găm trong tay ra, đẩy Hoàng Mao sang một bên.
Hoàng Mao được thả tự do, trong lòng nhất thời sửng sốt, anh ta không ngờ Lâm Mạc Huy lại để cho anh ta đi dễ dàng như vậy.
Nhưng anh ta cũng vui mừng khôn xiết, lui về phía sau mấy bước, quát lớn: “Mẹ kiếp, dám chống lại ông đây “Mẹ kiếp, hôm nay tao nhất định phải gi3t chết mày “Các anh em, lên hết cho tao, gi3t chết nó Đám người ở xung quanh đã lấy vũ khí của họ ra từ lâu, vô cùng kích động muốn thử.
Nghe được lời nói của Hoàng Mao, đám người lập tức gào thét lao lên.
Ở bên phía Lão Thử, anh ta lập tức giơ cờ lê lên, chuẩn bị lao ra giúp đỡ. “Lão Thử, ngồi yên “Nhìn tôi dọn sạch đám người rác rưởi này như thế nào”
Lâm Mạc Huy hét lên một tiếng, lập tức lao về phía trước, chỉ trong nháy mắt lập tức lao về phía hai người đàn ông trước mặt.
Hai tên này giơ mã tấu lên trực tiếp chém thẳng về phía Lâm Mạc Huy. Lâm Mạc Huy không tránh cũng không né, hai khuỷu tay duỗi thẳng ra, vượt qua dao của bọn chúng, trực tiếp đánh vào ngực của bọn chúng.
Hai người bị đánh trúng trực tiếp bay ra ngoài bảy tám mét, nặng nề ngã xuống đất, lần lượt nôn ra mấy ngụm máu, giãy giụa mấy lần, cuối cùng không thể đứng dậy được.
Bát Cực Quyền, Trửu Băng.
Một chiêu này có uy lực cực kỳ kinh khủng khi đối mặt với kẻ thù. Chỉ cần đánh trúng ngay ngực, cơ bản đều phải gãy mấy cây xương sườn.
Lần này Lâm Mạc Huy chỉ sử dụng mười phần trăm sức lực của mình thôi.
Nếu không, có lẽ hai người này đã chết ngay tại chỗ rồi.