Lâm Mạc Huy cau mày.
Anh biết Kiển Đình chắc là muốn nhân cơ hội tham chút tiền, anh cũng không để ý, không muốn vì chuyện này mà xung đột với Phương Như Nguyệt và Hứa Đình Hùng.
Nhưng anh không nghĩ tới, Kiến Đình lại tham lam như vậy. Thứ chỉ có bảy trăm tỷ, anh ta lại muốn làm tới ba nghìn năm trăm tỷ, đây là muốn kiếm một số tiền lớn hả.
Kiến Đình chạy từ trong công ty ra, trong thời gian sớm nhất tìm thấy Hứa Thanh Tuyết đang mua sâm: Thanh Tuyết, Lâm Mạc Huy vừa đến công trường. "Anh ta muốn điều tra tài khoản của công ty rồi!"
Advertisement
Hứa Thanh Tuyết mặt biển sác: "Nhanh vậy?" "Vậy... vậy phải làm thế nào?"
Kiến Đình cười lớn: "Không sao, anh đã nói với bố mẹ rồi." "Một lát chúng ta tìm bố mẹ ăn cơm, thuận tiện nói với họ một chút về việc này. "Chỉ cần bố mẹ không cho Lâm Mạc Huy điều tra tài khoản, thì anh ta liền hết cách rồi!"
Advertisement
Hứa Thanh Tuyết ngộ ra, cười nói: "Chồng, vẫn là anh suy nghĩ chu toàn, kéo bố mẹ xuống nước trước "Nếu không, chuyện này sẽ phiền phức lắm!"
Kiến Đình cười. "Được rồi, em đi tìm mẹ trước, nói với bà ấy chuyện này." "Còn bây giờ anh đi tìm bố, tối cùng nhau ăn cơm!" Kiến Đình vội vã chạy đến tiệm thuốc, Hứa Đình Hùng lúc này đều đang bận rộn lo việc sửa sang tiệm thuốc.
Nhìn thấy Kiến Đình đi qua, Hứa Đình Hùng không khỏi kinh ngạc "Kiến Đình, hôm nay không bận nữa hả?" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Kiến Đình cười: "Công trường tạm thời không có việc “À, đúng rồi bố, cổ phiếu lần trước bố mua, bây giờ thế nào rồi?"
Hứa Đình Hùng sắc mặt không thay đổi.
Thời gian trước, ông được bạn bè giới thiệu đi mua cổ phiếu, bản thân kiếm được một ít tiền, khiến ông cảm thấy đây là một cơ hội để phát tài.
Cho nên, ông chuyển một số tiền từ tài khoản của tiệm thuốc đi mua cổ phiếu, lại kiếm thêm được một ít.
Lúc này, ông mất kiểm soát và chuyển hơn ba tỷ năm trăm triệu của tài khoản công ty để mua cổ phiếu. Nhưng, lần này ông không kiếm được tiền, ngược lại phải bồi thường thêm một ít.
Mà lo Phương Như Nguyệt sẽ kiểm tra tài khoản, cho nên ông không dám mua nữa, vội vàng đem tiền chuyển lại vào tài khoản của tiệm thuốc.
Nhưng ông ta lại không cam tâm bồi thường tiền, liền đi tìm
Kiến Đình.
Kiến Đình không nói lời nào, chuyển cho ông bảy mươi tỷ, kêu ông đi mua cổ phiếu.
Nhưng lần này, Hứa Đình Hùng không có may mắn như vậy nữa.
Trong mười ngày qua, hơn bảy mươi tỷ, biến thành hơn ba mươi năm tỷ, lỗ gần bốn mươi phần trăm, Hứa Đình Hùng bắt đầu nản lòng.
Kiến Đình hỏi đến việc này, ông tự nhiên thấy vô cùng xấu hổ: "ờm, cái cái cổ phiếu, gần đây vẫn ổn. "Sao vậy, bên công ty kiến trúc cần tiền hả?"
Nhìn thấy nét mặt của Hứa Đình Hùng Kiến Đình cơ bản là đoán được xảy ra chuyện gì rồi.
Anh ta cười. "Dùng tiền thì cũng không hẳn " "Chỉ là, cái này... hiện tại Lâm Mạc Huy muốn kiểm tra tài khoản, mà tài khoản của công ty con, có chút không đúng rồi." "Bố, hay là, bố đem tiền chuyển vào tài khoản của công ty trước, để con đối phó với Lâm Mạc Huy rồi tỉnh tiếp?" Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net
Hứa Đình Hùng vừa nghe xong, sợ đến nổi lập báp. Ông bây giờ làm gì có tiền trả cho Kiến Đinh l
Ông nhíu mày, tức giận nói: "Tên Lâm Mạc Huy này rốt cuộc là muốn làm gì vậy?" "Phía công ty đã bận đến như vậy rồi, anh ta đột nhiên chạy đến kiểm tra tài khoản, đây là muốn quấy rối hả?" "Thời gian xây dựng của khu biệt thự eo hẹp như vậy, cậu ta làm càn như vậy, làm chậm trễ thời gian xây dựng thì sao đây?
Kiến Đình lập tức nói: "Bố à, còn cũng nói như vậy với anh ấy rồi." "Nhưng, anh ấy lại không nghe, nói cái gì gần đây công ty xây dựng tiêu quá nhiều tiền rồi." "Bố à chúng ta làm là khu biệt phải tiêu nhiều tiền rồi." thự cao cấp, vậy chắc chắn "Bố để con làm tổng giám đốc, không phải là để con kiểm tra, nâng cao chất lượng lên sao?" "Bây giờ anh ấy chạy đi kiểm tra tài khoản, là không tin tưởng con hay là không tin tưởng bố đây?" Câu này trực tiếp chọc Hứa Đình Hùng nổi giận.
Ông ta đập bàn giận dữ nói: "Nói với anh ta, tài khoản của công ty, không đến lượt anh ta quản "Muốn kiểm tra tài khoản, anh ta cũng phải đến hỏi tôi trước!" "Sao vậy, thật sự tưởng là cái nhà này không ai quản anh ta nữa?"