Kiền Định trở nên hoang mang.
Ban đầu cậu ta chỉ muốn hù doạ mấy người này một chút, không ngờ lại đẩy ngã một bà cụ tám mươi tuổi.
Lần này phiền phức thật rồi!
Thấy đối phương định báo cảnh sát, cậu ta vội vàng nói: "Ôi, đừng... Đừng kích động!" "Tôi cũng không cố ý, vừa nãy là do tôi không cẩn thận. Người đàn ông cầm đầu mắng: "Bởt nói nhảm đi." "Không cẩn thận?" "Bà nội tạo đã thành thế này rồi mà mày còn nói với tao là không cẩn thận à?" “Tao thấy mày cố ý đẩy ngã bà cụ thì có!”
Advertisement
Kiến Đình cuống lên: “Anh nói gì thì cũng phải có chứng cứ chứ!" “Tôi đầu cố ý đẩy ngã bà ấy đâu!” “Hơn nữa, vừa nãy bọn họ đánh tôi, tôi... tôi chỉ phòng vệ chính đáng thôi!”
Người đàn ông cầm đầu nói: "Ở đây chỗ nào cũng có camera, chứng cứ nhiều lắm" “Mày nói bọn họ đánh mày à? Hừ, một bà lão tám mươi tuổi thì đánh được gì mày chứ?" “Ngược lại, mày là một thằng đàn ông khỏe mạnh cường tráng mà lại đánh một bà cụ thành như thế, mày còn có mặt mũi nói mình phòng vệ chính đáng à?” Kiến Đình bị nói tới mức á khẩu không trả lời được.
Advertisement
Nếu người bị ngã là một người trẻ tuổi thì còn dễ nói.
Nhưng giờ người bị ngã lại là một bà cụ, cậu ta không thể cãi lại được.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, bác sĩ nói lớn: “Ai là người nhà Tân Bình?" Ba người Ngô Trung Kiên vội vàng chạy tới hỏi: "Là tôi, là tôi, có vấn đề gì không?" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Bác sĩ nói: “Tình trạng bệnh nhân rất nguy kịch, phải cắt chân mới giữ được tính mạng" “Ca phẫu thuật này cần gia đình ký tên, mọi người bàn bạc với nhau một chút xem có cắt hay không.
Ba người Ngô Trung Kiên trợn trừng mắt, Phương Như Linh run rẩy nói: "Bác sĩ... không thể không cắt sao?” “Con trai tôi mới mười chín tuổi thôi, nó vẫn còn trẻ lắm." “Nếu mà cắt thì sau này... Cuộc đời thắng bé sẽ đi tong mất...
Bác sĩ: “Thật xin lỗi, với tình hình hiện tại của bệnh nhân mà không cắt thì e là chúng tôi không cứu được cậu ta l Ngô Trung Kiên vội la lên: "Vậy... Vậy chúng tôi sẽ yêu cầu chuyển viện!” “Tôi sẽ chuyển thắng bé tới một bệnh viện tốt hơn, cho dù thế nào thì tôi cũng phải giữ được hai chân thắng bel
Bác sĩ nhìn Ngô Trung Kiên rồi nói: “Được thôi!” “Nhưng tôi nhắc nhở ông một câu “Với tình hình hiện tại của cậu ta thì tôi nghĩ là ở thành phố
Hải Tân chẳng có mấy người có thể cứu được cậu ta." “Còn nếu mấy người muốn rời thành phố Hải Tân tới Hà Nội thì tôi khuyên là đừng tự làm khổ mình nữa." “Với tình hình bây giờ của cậu ta không thể kiên trì đi tới Hà
Nội được đầu t
Ngô Trung Kiên biến sắc, ông ta hít sâu một hơi và hỏi: "Bác sĩ, vừa rồi... Vừa rồi ngài nói ở Hải Tân chẳng có mấy người có thể cứu được thắng bé sao?” “Vậy... Vậy rốt cuộc ai mới có thể cứu được thăng bé?" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Npp vội vàng nói: "Ý của ba tôi là, có người nào có thể cứu thăng bé mà không cần cắt hai chân không?"
Bác sĩ nhíu mày và nói: “Tôi biết đấy, có hai người." “Một người là ông cụ Chánh, nhưng mà bình thường ông ấy đều ở tập đoàn Hoàng thị, sẽ không đi khám bệnh đâu. “Một người khác, chính là ông cụ Phong của hiệu thuốc
Phước Nguyên! “Nếu mấy người muốn tìm người cứu cậu ta thì tôi khuyên mấy người nên gặp ông cụ Phong hơn.
Lời này của bác sĩ khiến mấy người Ngô Trung Kiên lập tức trợn tròn mắt.
Bọn họ không biết ông cụ Chánh, nhưng ông cụ Phong thì bọn họ biết.
Chuyện lần trước, bọn họ đã gây sự với nhà họ Hạ vô cùng âm L
Đặc biệt là Tân Bình, ông cụ Phong hận cậu ta tới tận xương
Nếu thế thì sao ông cụ Phong có thể cứu cậu ta được chứ? Phương Như Linh run rẩy nói. "Hay là, mời... Mời ông cụ túy.
Chánh đi...
Ngô Trung Kiên gật đầu, chắc chắn là ông cụ Phong sẽ không giúp, vậy chỉ có thể tìm ông cụ Chánh. “Bác sĩ, phiền ngài cho chúng tôi xin phương thức liên lạc với ông cụ Chánh được không?”
Ngô Trung Kiên khẽ hỏi.
Bác sĩ liếc ông ta một cái "Ông bị điên à?" “Sao tôi có phương thức liên lạc của ông cụ Chánh được?” “Ông nghĩ tôi có thể tiếp xúc được với kiểu người có tiếng như ông cụ Chánh sao?"