Ngô Trung Kiên tức khác ngơ ra: "Vậy thì.... tôi đây liên hệ ông cụ Chánh như thế nào?"
Bác sĩ mất kiên nhẫn mà xua tay: “Làm sao mà tôi biết được?" “Vừa rồi không phải tôi đã nói rõ ràng với ông sao. Ông cụ
Chánh thường xuyên không đến khám bệnh tại nhà." “Nếu mà ông muốn liên hệ, tốt nhất liên hệ với ông cụ
Phong “Tìm ông cụ Phong cũng dễ dàng hơn một ít, người trong hiệu thuốc Phước Nguyên ai cũng có thể liên hệ với cụ được mà!"
Advertisement
Sắc mặt của Ngô Trung Kiên trở nên trắng bệch. Ông ta đương nhiên biết là người của hiệu thuốc Phước Nguyên có thể liên hệ được ông cụ Phong rồi.
Nhưng vấn đề là, ông ta không thể đến tìm ông cụ Phong được đầu.
Sự việc lần trước làm ầm ĩ lên đến mức không thể chịu nổi như vậy. Bây giờ mà đi tìm ông cụ Phong, làm sao mà ông có thể làm được? “Được rồi, tôi đi vào trước để quan sát trạng thái của người bệnh đã “Nếu mọi người nghĩ kỹ rồi, hãy nhanh chóng trả lời cho tôi. Tình hình hiện tại của người bệnh cũng không được tốt lắm!”
Advertisement
Bác sĩ nói xong, vào phòng giải phẫu. Google ngay trang * ТгumTruу en.мE *
Sắc mặt của ba người bọn Ngô Trung Kiên trắng bệch, rơi vào sự yên lặng đến gần như chết chóc. “Nếu không, con... con liên hệ với những người bạn đó của con một chút, thử xem có thể mời được công cụ Chánh hay không?"
Ngô Phi Điệp thấp giọng nói.
Ngô Trung Kiên lập tức gật đầu: "Đúng vậy, chúng ta liên hệ người bên cạnh một chút, nhìn xem có thể có ai biết liên hệ với ông cụ Chánh hay không. “Bố sẽ thuận tiện liên hệ luôn một chút. Thời gian con bé ở nước Phù Nam rất dài, chắc chắn là có biện pháp" Nhớ đọc truyện trên Truyện88.net để ủng hộ team nha!!!
Phương Như Linh vội la lên: “Vậy.... vậy thì các ông mau nhanh lên đi “Thằng Bình sắp chịu không nổi rồi....
Ngô Phi Điệp và Ngô Trung Kiên vội vàng chạy đến chỗ khác gọi điện thoại.
Qua khoảng thời gian mười phút, hai người ủ rũ cụp đuôi mà đi về lại. “Thế nào vậy?” “Có thể tìm được ông cụ Chánh hay không vậy?” Phương Như Linh vội la lên.
Ngô Trung Kiên nhìn về phía Ngô Phi Điệp, Ngô Phi Điệp thở dài: "Mẹ, con chỉ sợ là không thể liên lạc được đâu!” “Cái ông cụ Chánh này, rất lâu về trước đã không ra ngoài chữa bệnh." “Hiện tại ông ta được coi như là bác sĩ riêng của nhà Hoàng Vĩnh Phong, tập đoàn nhà họ Hoàng. Ngày thường ông ta tập đoàn nhà họ Hoàng, rất ít khi ra ngoài." “Đừng nói là nhà ta, ngay cả những người bạn con ông cháu cha của con, hoặc là người thân của bọn họ, cũng chưa đủ tư cách gặp được ông cụ Chánh đâu!”
Vẻ mặt của Phương Như Linh chợt biến sắc: "Trung Kiên, ông thì sao?”
Ngô Trung Kiên thở dài: “Tôi hỏi Lộ Tây Á. Tình huống mà con bé nói, cũng chẳng khác lời Phi Điệp là bao." “Lộ Tây Á nói, nó sẽ hỗ trợ tìm bạn bè hỏi một chút, nhưng phỏng chừng cũng không khả thi lắm “Ngay cả Lộ Tây Á cũng không liên hệ được ông cụ Chánh.
Tôi...... chỗ tôi đây cũng thật sự không có cách nào khác...
Phương Như Linh lại mặt mày xây xẩm, tối hết mặt mũi, hôn mê bất tỉnh lần nữa. "Me, me......
Ngô Phi Điệp vội vàng đến nâng bà ta dậy.
Phương Như Linh khó khăn lắm mới có thể hồi tỉnh lại, kêu khóc lên: "Con của mẹ ơi..... “Nếu mà thăng Bình xảy ra chuyện không may gì, tôi...... tôi cũng muốn không sống... Truyện88.net trang web cập nhật nhanh nhất
Ngô Phi Điệp thấp giọng nói: “Mẹ, nếu không... nếu không thì hãy cứ cắt chỉ đi, ít nhất em Bình còn có thể sống sót mà..." Một cái tát của Ngô Trung Kiên lập tức in dấu trên mặt cô ta: "Cất chi?" “Vừa nãy chẳng nhẽ mày không thấy được gì à, hai chân đều phải cắt “Nếu mà thật là cắt chi thật, em trai mày sẽ phải ngồi trên xe lăn cả đời, mày..... mày có thể chịu được không?”
Gương mặt của Ngô Phi Điệp đỏ bừng lên, nước mắt cũng chực trào ra.
Tuy rằng cô đối xử với người ngoài rất là chanh chua, nhưng đối với cậu em trai này, cũng rất là thương yêu.
Qua một lúc lâu sau, Ngô Trung Kiên đột nhiên thấp giọng nói: “Nếu không, vẫn cứ đi tìm ông cụ Phong đi...
Phương Như Linh trừng mắt liếc mắt nhìn ông ta một cái: “Ông..... ông cảm thấy ông cụ Phong sẽ giúp chúng ta sao?” “Việc lần trước, ồn ào thành như vậy.....
Ngô Trung Kiên thở dài: "Tôi biết đây cũng không khả thi lắm, nhưng đây là điều duy nhất mà chúng ta có thể làm được đấy. “Lâm Mạc Huy có quan hệ rất tốt với ông cụ Phong. Nếu...... nếu Lâm Mạc Huy tự mình đi cầu xin ông cụ Phong, ông cụ Phong chắc hắn sẽ nề mặt nó mà " “Linh, nếu không... nếu không bà đi cầu xin chị bà một chút, bảo chị đi tìm Lâm Mạc Huy một chút?" “Việc này liên quan đến tánh mạng của thằng Binh đấy, cho dù như thế nào cũng phải thử một lần đi
Phương Như Linh đơ ra, vừa rồi bà ta ồn ào với Phương Như Nguyệt như vậy. Bây giờ thì đi tìm Phương Như Nguyệt xin trợ giúp như thế nào?
Ngô Phi Điệp cũng gật đầu: “Mẹ, không cần phải do dự. “Đây là món nợ bọn họ nợ nhà mình, bọn họ phải trả nợ cho chúng ta chứ."