*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Mạc Huy hít sâu một hơi rồi từ từ thò tay vào trong cái rương thủy tinh đó. Động tác của anh không nhanh nhưng rất vững vàng.
Advertisement
Không lâu sau, anh bốc được một quân át cơ khá gần phía bên ngoài. Thấy vậy thì Thái Tử không khỏi nở nụ cười bởi anh ta biết, bắt đầu từ giờ phút này thì Lâm Mạc Huy đã thua rồi. "Đến lượt tôi."
Advertisement
Anh ta cười rồi nhìn về phía mấy người phụ nữ đang ngồi cạnh mình: "Các chị em thân mến, ai trong số mấy người muốn tình nguyện giúp tôi lấy bài đây?"
Mấy người phụ nữ đó bị dọa đến mức suýt chút nữa thì khóc luôn, ai nấy cũng lắc đầu nguầy nguậy. Trên mặt Thái Tử bắt đầu xuất hiện vẻ không hài lòng: "Mấy cô chả nói là mấy cô yêu tôi, bằng lòng vì tôi mà lên núi đạo, xuống biển lửa còn gì. Bây giờ mới bảo mấy cô lấy vài lá bài mà mấy cô đã lắc đầu liên tục như thế rồi. Chậc chậc, đúng là lòng dạ đàn bà, thay đổi nhanh chóng mặt luôn. Nhưng mà khôngđược, nếu đã nói yêu tôi thì các cô phải trả giá thật lớn cho tình yêu ấy mới được." "Cô kia, cô qua đây lấy bài giúp tôi." Anh ta chỉ thẳng vào một người trong số những cô gái đó.
Cô gái này bị dọa sợ đến run rẩy cả người nên vội vàng nói: "Anh Thái Tử, anh Thái Tử, anh tha cho em đi... Em... Em là người của nhà họ Lý ở Thành phố Hải
Tân... Anh nể mặt địa vị của nhà họ Lý mà tha cho em một mạng được không..."
Thái Tử đi tới túm lấy tóc rồi ấn đầu cô ta vào gần cái rương. "Tôi không quan tâm cô là người nhà họ Lý hay nhà họ Vương cái quái gì đó, ông đây lười nghe mấy lời nói nhảm đấy lắm. Hoặc là cô thò tay vào trong lấy một lá bài ra cho tôi, hoặc là tôi sẽ để mặt của cô ở miệng rương để cô chết khó coi một chút nhé."
Cô gái đó hét ầm lên rồi quỳ rạp xuống đất mà van xin: "Anh Thái Tử, anh tha cho em đi, anh muốn em làm gì cũng được... Tha cho em... Em... Em làm gì vì anh cũng được mà..." "Làm gì cũng được thì lấy lá bài ra cho tôi đi." Thái Tử cười cười rồi nói.
Cô gái đó tiếp tục van nài: "Anh Thái Tử, em... em không dám. Ngoại trừ chuyện này ra thì bảo em làm gì cũng được..." "Con mẹ nó cô không phải lừa tôi." Thái Tử giận dữ gầm lên một tiếng, anh ta nắm lấy tóc rồi ấn đầu cô gái đó vào trong miệng rương.
Đúng lúc đó thì đột nhiên Lâm Mạc Huy tung ramột quyền giật tay của Thái Tử lại. "Cậu làm cái gì đấy?" Thái Tử trầm giọng nói.
Trên mặt Lâm Mạc Huy là vẻ lạnh lẽo như băng: "Trò chơi do anh sáng tạo, quy định cũng do đặt ra nhưng cuối cùng chính anh lại là người không tuân thủ quy định đó. Anh có ý gì đây hả? Thái Tử, nếu anh không chơi được thì chúng ta không cần chơi nữa." "Mày vừa nói cái gì đấy!" Mấy người đứng sau lưng Thái Tử gào lên bằng giọng tức giận. Thái Tử giơ tay lên chặn những người này lại rồi cười nhạt một tiếng mà nói: "Cậu nói đúng, quy tắc là do tôi đặt ra nên bản thân tôi phải tuân thủ. Tôi sai rồi, chắc tôi phải tự mình bốc bài thôi."
Nói xong, Thái Tử đột nhiên nắm lấy đầu cô gái đó rồi đập vào cạnh bàn. Cô gái đó ngã thẳng xuống đất, đầu chảy rất nhiều máu tươi, dường như đã không còn hy vọng sống sót gì nữa rồi. "Anh..." Lâm Mạc Huy bắt đầu tức giận, vốn dĩ anh muốn cứu mạng cô gái đó. Nhưng không ngờ cái tên Thái Tử này lại tàn nhẫn như vậy. "Vòng vòng vèo vèo nhiều khiến cậu thấy phiền quá rồi, còn chưa chơi được cái gì nữa mà." Thái Tử xoa xoa tay rồi cười: "Chỉ là một nốt nhạc lệch giữa một bản nhạc hoàn hảo mà thôi, khiến cậu chê cười rồi. Được rồi, đến lượt tôi."
Thái Tử nắm bàn tay lại rồi đưa tay vào trong chiếc rương thủy tinh. Sau khi vòng vòng ở bên trong một hồi thì anh ta cũng bốc được một quân át, nhưng là quân át bích.