Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 813

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

**********

Ông lão tức giận, chỉ tay vào Thái Tử: "Cậu... Tại sao cậu lại nói như vậy?"

"Ở cái độ tuổi này mà nói, tôi cũng đã được coi là bậc cha chú rồi, cậu... vậy mà cậu lại bất kính với tôi như thế à?"

Thái Tử bĩu môi: "Mẹ nó đừng nói những lời vô nghĩa này với bố mày"

"Mẹ tôi đã nói với tôi, trên thế gian này, không có bất cứ một kẻ nào có thể cậy mình nhiều tuổi mà lên mặt với chúng ta."

"Cậu nói tôi là bậc cha chú vô tích sự chứ gì, có tin là ông đây chặt đứt cái chân chó của cậu không!"

Ông già vẫn còn muốn nói chuyện, nhưng bị người bên cạnh can ngăn lại.

Thật ra thì cũng không thiếu những người trong đại gia đình điều mơ hồ biết được một phần về quá khứ của Độc Trị Chu.

Độc Trị Chu bị cha mẹ bỏ rơi, bị những người lớn tuổi trong gia đình ruồng bỏ, tự tay nuôi nấng và nâng đỡ anh trai và con trai lên.

Khi đó, thậm chí bà ta còn bị xúc phạm bởi những người đàn ông hơn cô hàng chục tuổi vì miếng cơm manh áo.

Vì vậy, trong tư tưởng của Độc Tri Chu, trên đời này không có cái gì gọi là trẻ con.

Nếu như lão già này vẫn tiếp tục tranh luận với Thái tử thì chỉ có một kết cục là tự chuốc lấy khổ sở về mình thôi.

Cuối cùng, không có ai phản đối, đóa sen lửa bảy lá này đã bị Lâm Mạc Huy lấy đi.

Đầu tiên, anh chạy lên lầu, xử lý đóa sen lửa bảy lá thật tỉ mỉ, sau đó thì đút cho Hạ Vũ Tuyết ăn cẩn thận từng ly từng tí.

Sen lửa bảy lá đi vào trong bụng, khí lạnh trên người Hạ Vũ Tuyết cũng dần dần tiêu biển.

Lâm Mạc Huy đã nhờ một vài cô nữ giúp việc mặc quần áo giúp cô ấy, một lúc sau, Hạ Vũ Tuyết bước từ trong nhà ra.

Cô ấy bây giờ trông không khác gì một người bình thường.

Nhưng trên thực tế, trong người cô có một đóa sen lửa bảy lá và một cổ hàn băng, đồng thời trên cơ thể cô có hai thái cực lạnh và nóng.

Hai hiện tượng nóng lạnh này không thể hợp nhất trực tiếp, bởi vì quá trình dung hợp rất đau đớn, với thể chất của Hạ Vũ Tuyết, không thể chịu được sự đau đớn như thế này.

Vì vậy, Lâm Mạc Huy chỉ có thể tạm thời cân bằng hai luồng khí nóng lạnh này.

Và sự cân bằng này có để lại ảnh hưởng không tốt, đó là luồng khí nóng đỉnh điểm và lạnh đỉnh điểm trong cơ thể cô ấy sẽ lần lượt tỏa ra, khiến cơ thể cô ấy thỉnh thoảng sinh ra hiện tượng vô cùng lạnh cóng và hiện tượng nóng rát vô cùng.

Trong tình cảnh như thế, đúng là cảm thấy thực sự đau đớn.

Dù sao thì như vậy cũng tốt hơn nhiều so với việc đặt cô ấy vào thùng thuốc cả ngày!

Lâm Mạc Huy đưa Hạ Vũ Tuyết xuống lầu, lúc này những người ở dưới cũng đã sắp xếp xong xuôi, chuẩn bị xuất phát.

Lâm Mạc Huy giao Hạ Vũ Tuyết cho Lâm Chiêu, và yêu cầu ông ta đưa Hạ Vũ Tuyết trở về thành phố Hải Tân trước.

Sau đó, Lâm Mạc Huy cũng trang bị nhẹ nhàng để ra trận, xuất phát cùng nhóm nông dân trồng thuốc.

Nhóm nông dân trồng thuốc này đến từ Tô Vân và sống trong núi sâu, họ đã là nông dân trồng thuốc từ nhiều thế hệ.

Tất nhiên là bọn họ cũng có rất nhiều tài sản tư hữu bên ngoài.

Có thể nói trong những người nông dân trồng thuốc này, tài sản của một người bất kỳ cũng có thể lên đến ba trăm mấy chục tỷ.

Mọi người đáp máy bay đến thành phố nơi họ ở, sau đó lại lên xe, mất nửa ngày mới đến được ngôi làng nhỏ trên núi của họ.

Ngôi làng này rất hẻo lánh, ở tận sâu trong núi.

Tuy nhiên, ngôi làng cũng được xây dựng lại đẹp vô cùng. Mặc dù không có nhà cao tầng nhưng mỗi hộ gia đình đều là một căn biệt thự được trang hoàng lộng lẫy.

Vương Mập bây giờ là tộc trưởng của ngôi làng này, và là người có uy tín lớn trong làng.

Khi mọi người vào thôn, Vương Mập sắp xếp cho họ chỗ nghỉ ngơi một đêm.

Thái Tử và Lâm Mạc Huy ở cùng trong một biệt thự.

Sau bữa cơm tối, Lâm Mạc Huy tìm đến Vương Mập, anh muốn nhìn thấy thi thể người đó trước khi trở về bên kia.

Khuôn mặt Vương Mập lờ mờ khó hiểu, đang giữa đêm khuya thanh vắng lại muốn đi xem thi thể là có ý



Bình Luận (0)
Comment