*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Thái Tử mở to mắt nhìn: “Khiếp, ngay cả cái này mà cậu cũng có thể phân tích ra được?”
“Xem ra đến khi nào núi, tôi phải đi theo cậu mới được.”
Anh mập cũng làm vẻ mặt vừa kinh động vừa kích động, anh ta đột nhiên phát hiện ra và tìm đến Lâm Mạc Huy và một quyết định vô cùng đúng đắn.
So với vài nhóm người khác, Lâm Mạc Huy nhìn chuyên nghiệp hơn nhiều.
Lâm Mạc Huy liếc mắt nhìn Thái Tử: “Theo như tôi nghĩ thì anh đừng nên tham gia vào chuyện này.”
“Đây không phải là trò đùa.”
Thái Tử khinh thường: “Yên tâm đi, lần này cậu của tôi đã sắp xếp một vệ sĩ vô cùng tài giỏi cho tôi, chắc chắn anh không đánh lại bọn họ.”
Lâm Mạc Huy bỗng nhiên không còn lời nào để nó, anh thật sự không thể nào so với cái người Thái Tử nông cạn này.
“Đúng rồi, sau khi vào núi anh phải đề phòng cẩn thận.
“Trước khi chết người này đã nói một chữ "rồng, tôi nghi có lẽ thú bảo vệ là một con rắn độc thành hình.”
“Sở trường của rắn độc là đánh lén, ở trong bóng tối có thể sẽ có nguy hiểm. Vì vậy anh phải hết sức cẩn thận”
Lâm Mạc Huy nói.
Ngày hôm sau, sau khi ăn cơm xong, mọi người thu dọn ổn thỏa rồi xuất phát đi vào trong núi.
Đồng hành cùng với bọn họ còn có mười mấy nông dân trồng thuốc ở trong thôn làng này.
Nhìn thấy những người nông dân trồng thuốc trang bị nhẹ nhàng ra trận, trong đôi mắt Lâm Mạc Huy lóe lên ánh sáng mà người ta không dễ nhìn ra được.
Anh biết đám người Vương Mập này không nói thật với bọn họ.
Nhưng Lâm Mạc Huy cũng không rút dây động rừng.
Những người nông dân trồng thuốc này có tính toán của bọn họ, Lâm Mạc Huy cũng có kế hoạch của mình. Mà khi đám người Lâm Mạc Huy vào núi chưa bao lâu, lại có mấy chiếc xe nữa cũng đang đi đến bên cạnh thôn làng.
Người ngồi bên trong xe chính là đám người Tống Tuấn Phong.
Cổ Tôn cũng ngồi bên trong đó, nhưng bây giờ mái tóc ông ta đã trở nên trắng tinh, nhìn giống như ông lão hơn bảy mươi tuổi.
Ngồi bên cạnh ông ta là Tần Vô Xá với dáng vẻ buồn bã.
Vết thương trên người Tần Vô Xá đã hoàn toàn hồi phục rồi, đây là do Cổ Tôn đã ra tay điều trị giúp ông ta.
Người trong họ Cổ không chỉ là những cao thủ về cổ mà còn là cao thủ về thuốc.
“Tôi đã điều tra rồi, Lâm Chiêu đã đi đến thành phố Hải Tân rồi.”
“Bây giờ một mình Lâm Mạc Huy đi vào trong núi.
“Mặc dù Thái Tử đi theo cậu ta, nhưng mấy tên vệ sĩ đi bên cạnh Thái Tử vốn không thể nào đánh đồng với Lâm Chiêu được.”
“Chỉ cần chúng ta đi vào núi, tìm cơ hội thì nhất định có thể giết cậu ta.”
Tống Tuấn Phong nghiên rằng nói. Cổ Tôn khẽ gật đầu, trong đôi mắt ông ta lóe lên ánh sáng lạnh lẽo. Sau đó ông ta chậm rãi đứng lên.
“Lần trước ở trên trại Ngô đã để cho cậu ta thoái được một kiếp, lần này tôi nhất định phải lấy cái mạng chó của cậu ta
Cổ Tôn nghiến răng nói.
Ông ta thật sự đã bị thua thiệt nhiều với Lâm Mạc Huy, ngay cả Bất Tử Cổ cũng bị anh cắn mất một phần, khiến ông ta hận Lâm Mạc Huy thấu xương.
Tần Vô Xá không nói lời nào cả mà trực tiếp đứng lên, sau đó đi vào trong núi.
Mấy đồ đệ của ông ta đều chết ở trại Ngô, ông ta đã ghim mối thù này.
Trong khu rừng, đám người Lâm Mạc Phong đi ba ngày rồi mà vẫn chưa đến đích.
Thái Tử hơi bực bội: “Này, Vương Mập à, còn bao lâu nữa thì đến nơi?”
Lâm Mạc Huy khẽ nói: “Sắp rồi.”
Vương Mập ngạc nhiên mà liếc nhìn Lâm Mạc Huy.
Đúng như Lâm Mạc Huy nói, bọn họ quả thật sắp đến mục đích rồi. Nhưng sao Lâm Mạc Huy lại biết?
Thái Tử vô cùng kinh ngạc: “Sao anh biết?”
Lâm Mạc Huy: “Anh không cảm thấy càng ngày càng nóng sao?"
Thái Tử vạch quần áo lên: “Anh đừng nói nữa, đúng là hơi nóng một chút”
“Nhưng điều này thì có liên quan gì?"
Lâm Mạc Huy bất lực nói: “Nơi mà sen lửa bảy đá sinh trưởng thường là trong mỏm núi lửa.”
“Hơn nữa môi trường xung quanh