*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Cổ Tôn bỏ chạy, lũ rắn ở đây lập tức trở nên hỗn loạn.
Lâm Mạc Huy lấy ra một con mắt của đại rắn đỏ và đuổi lũ rắn ra ngoài.
Lúc này, những người còn lại liền thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên, nhìn thấy những bộ xương trắng ở đây, trong lòng của mọi người vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Tạ Thanh Nguyệt quỳ trước thi thể của Tạ Đình Ngũ, khóc lóc thảm thương.
Không ai quan tâm đến cô ta, hôm nay có thể sống sót đã là một sự may mắn rồi.
Những nông dân trồng thuốc đó tăng tốc, thu gom hết số sen lửa bảy lá còn lại.
Lâm Mạc Huy đi đến bên cạnh đại rắn đỏ, anh lật ngửa con đại rắn đỏ và tìm được một chỗ không có vẩy trên bụng của nó.
Anh dùng dao găm khó khăn mổ chỗ đấy ra, đưa tay vào trong, tóm được xương sống của con đại rắn đỏ.
Anh dùng lực bẻ gãy xương sống và rút ra khỏi máu thịt.
Thái Tử đứng một bên quan sát, phát hiện đây là xương sống màu đỏ thẫm.
Xương sống ấm nhuận như ngọc, trong đó có ngọn lửa mờ nhạt đang chuyển động, vô cùng thần kỳ.
"Đây là gì vậy?”
Thái Tử tò mò hỏi.
Lâm Mạc Huy: “Đây là dược cốt được ngưng tụ lại mà rắn đỏ bảo vệ ở đây, thường xuyên hấp thụ dược tính của sen lửa.”
“Nó có thể khiến cho đầu mọc ra một sừng, bụng mọc ra cặp móng vuốt, hoàn toàn chính là nhờ vào miếng dược cốt này.”
“Dược cốt này, có tác dụng độc nhất vô nhị, vô cùng hiếm thấy!”
Lâm Mạc Huy giải thích.
Thái Tử vẻ mặt kinh ngạc: “Không phải sao? Cái thứ này cũng có thể xem là thuốc sao?”
Lâm Mạc Huy mỉm cười, Thái Tử hoàn toàn không hiểu về những thứ này.
Nếu như Lâm Mạc Huy không phải có được sự thừa kế của ngọc thạch, thì anh cũng sẽ không biết những chuyện này.
Anh cất dược cốt lại, rồi nhìn chằm chằm những nông dân trồng thuốc đó đang thu gom toàn bộ sen lửa bảy lá.
Sau đó, mọi người mới đi ra khỏi hang đá.
Được thấy lại bầu trời, mọi người đều không khỏi xúc động.
Lúc đi vào, họ có hơn một trăm người.
Bây giờ đi ra, chỉ còn lại hơn hai mươi người.
Những người khác đều bị chôn thân trong hang đá này.
Trong đó, thê thảm nhất chính là người của tỉnh Hải Dương và tỉnh Tô Vân.
Về phía tỉnh Tô Vân, còn có ba người bước ra, còn tỉnh Hải Dương thì chỉ có một người bước ra.
Trần Bách Vũ cũng sống sót bước ra ngoài, trên mặt anh ta bây giờ vẫn còn vẻ sợ hãi.
Nếu như không phải Lâm Mạc Huy đã cứu anh ta thì anh ta e rằng đã chết từ lâu rồi.
Anh ta sau khi bước ra khỏi hang đá, là người đầu tiên chắp tay và nói với Lâm Mạc Huy: “Anh Lâm, lần này cảm ơn ơn cứu mạng của anh!”
“Trước đây tôi không hiểu chuyện, có chỗ nào xúc phạm, xin hãy thứ lỗi!” “Ơn cứu mạng này, tại hạ chắc chắn sẽ khắc ghi trong lòng”
“Anh Lâm sau này có chỗ gì cần đến tôi thì cứ nói một tiếng, tôi Trần Bách Vũ đây có vào nước sôi lửa bỏng cũng không từ!”
Những người khác cũng lần lượt cảm ơn.
Trong đó, anh hai ông Cổ ở tỉnh Hàng Nghĩa, hầu như đã quỳ lạy Lâm Mạc Huy.
Lúc đó ông ta bị lũ rắn vây lấy, suýt chút mất mạng.
Nếu như không phải Lâm Mạc Huy ném ông ta qua bên Thái Tử, thì ông ta chắc chắn đã chết rồi.
Bắc Giang đến nhiều người như vậy, nhưng chỉ có một mình Tạ Thanh Nguyệt sống sót bước ra.
Tuy nhiên, cô ta không nói một lời nào với Lâm Mạc Huy cả. Sau khi ra ngoài, cô ta một mình đi trước, cũng không biết cô ta đang nghĩ gì trong lòng.
Lâm Mạc Huy cũng không thèm quan tâm đến cô ta, loại phụ nữ này, không chết trong hang đá đã là may mắn lắm rồi.
Chỉ đáng thương thay cho Tạ Đình Ngũ, cũng được xem là một người đàn ông, kết quả lại vì cô ta mà mất mạng.
Mọi người đi xuống núi, chưa được bao xa thì nhìn thấy một mình Hỏa Hoa đứng ở bên vách núi.
Thái Tử liền chạy tới: “Cậu, cậu làm gì ở đây thế?”
Hỏa Hoa quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Mạc Huy và Lâm Chiêu, bất lực nhún vai: “Ông già đó, đã nhảy khỏi vách núi và bỏ chạy rồi.”
Thái Tử nhìn xuống dưới: “Cậu, cậu đừng nói đùa chứ?"
“Vách núi này cao hàng ngàn mét đấy, ông ta nhảy xuống, không phải là
chết chắc rồi sao?” Hỏa Hoa lắc đầu: “Ông ta có Bất Tử