*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Mạc Huy lại cảm thấy rất bình thường, thực lực của Cổ Tôn thật không quá mạnh.
Chỉ vì có Bất Tử Cổ nên mới có thể hống hách không kiêng dè thôi.
Lâm Mạc Huy cười và nói: “Không sao, cho dù ông ta có sống sót thì ông ta cũng đừng mong có thể yên ổn!”
“Đừng quên, ông ta điều khiển lũ rắn, đã gi3t chết rất nhiều người ở Bắc Giang
“Người phụ nữ đó, sau này sẽ gả vào nhà họ Nạp Lan”
“Ông ta như vậy đồng nghĩa với việc đã chọc tới nhà họ Nạp Lan, nhà họ Nạp Lan làm sao sẽ buông tha cho ông ta chứ?”
Hỏa Hoa nghe vậy, liền cười: “Điều này cũng đúng."
“Tôi đoán, tiếp đến, ông ta cũng không có thời gian làm phiền anh”
Lâm Mạc Huy cười nhạt và gật đầu.
Mọi người sau khi đã thu dọn ổn tHỏa thì ra khỏi rừng núi.
Đi đến làng của nông dân trồng thuốc, Lâm Mạc Huy và những người khác đã chia sen lửa bảy lá.
Mặc dù trước đây nói là chia đôi, nhưng đảm nông dân trồng thuốc này đã nói dối.
Vì vậy, Lâm Mạc Huy và những người khác cũng không khách sáo.
Lâm Mạc Huy tự mình lấy đi một nửa, suy cho cùng, lần này mọi người có thể sống sót trở lại, hoàn toàn là bởi vì anh.
Hỏa Hoa đã lấy đi một ít, Thái Tử đã lấy đi một ít, Lâm Chiêu và những người tỉnh Hải Dương và Tô Vân cũng lấy đi một ít.
Cuối cùng, chỉ để lại năm cây cho đảm nông dân trồng thuốc đó.
Đám nông dân trồng thuốc đó mặc dù trong lòng rất không phục, nhưng cũng không dám nói gì.
Suy cho cùng thì những người ở đây, không một ai mà họ có thể chọc đến cả!
Lâm Mạc Huy cùng với Lâm Chiêu, sau khi nói lời tạm biệt với Hỏa Hoa, Thái Tử và những người khác thì ngay lập tức trở về trại Ngô.
Hạ Vũ Tuyết vẫn còn ở trại Ngô, Lâm Chiêu khi đấy chỉ là giả vờ đưa cô ấy đi.
Sau khi trở về trại Ngô, việc đầu tiên mà Lâm Mạc Huy làm chính là nấu chảy miếng dược cốt mà anh có được.
Anh đã mất ba ngày thời gian để truyền từng chút một số dược cốt này vào trong cơ thể của Hạ Vũ Tuyết. Tất nhiên, thứ này không thể kìm hãm cổ hàn băng.
Tuy nhiên, có được nền tảng của dược cốt này, Hạ Vũ Tuyết có thể tu luyện một ít nội công, từ từ hấp thu dược cốt, cuối cùng làm cổ hàn băng tan đi từng chút một.
Bằng cách này, Hạ Vũ Tuyết có thể hoàn toàn thoát khỏi cổ hàn băng.
Lâm Mạc Huy lại dạy cho Hạ Vũ Tuyết một bộ nội công tâm pháp, chính là dùng để hấp thụ dược cốt này.
Sau khi đã xử lý mọi chuyện ổn thỏa, Lâm Mạc Huy đi tìm Lâm Chiêu và đưa cho ông ta một đơn thuốc, nhờ ông ta giúp mình tìm một số dược liệu.
Tiếp theo, Lâm Mạc Huy phải dùng sen lửa chín lá để luyện chế một lò thuốc, để giúp mình đột phá.
Trong ngọc thạch thừa kế, có một loại Cửu Dương Phá Cảnh đan, vô cùng kỳ diệu.
Loại đan dược này, có thể giúp cơ thể con người khai thông tĩnh mạch, tăng cường nội lực, nâng cao tu vi của con người.
Sau vài trận chiến với kẻ mạnh, Lâm Mạc Huy đã hiểu ra thực lực của bản thân vẫn chưa đủ, anh nhất định phải nâng cao thực lực của mình càng sớm càng tốt.
Những dược liệu trên đơn thuốc của Lâm Mạc Huy đều vô cùng hiếm thấy, nhưng ở trại Ngô, muốn thu thập những dược liệu này cũng không phải là một chuyện khó.
Không bao lâu sau, Lâm Chiêu đã thu tập được tất cả những dược liệu.
Lâm Mạc Huy lập tức đi đến căn phòng bí mật mà Lâm Chiêu đã chuẩn bị sẵn để bắt đầu luyện thuốc.
Cửu Dương Phá Cảnh đan, chỉ cần dùng chín miếng lá của sen lửa chín lá.
Lâm Mạc Huy sau khi ngắt chín miếng lá xuống, thì cất lại sen lửa chín lá còn lại đi.
Sau đó, anh riêng biệt thêm những dược liệu khác vào, từ từ bắt đầu luyện chế.
Như thế, đã qua một ngày một đêm, đan dược mới được luyện thành.
Lâm Mạc Huy mở lò luyện thuốc ra, dưới đáy của lò luyện thuốc, có mười ba viên thuốc màu đỏ thắm.
Lâm Mạc Huy lấy những viên thuốc này ra và nuốt một viên ngay tại chỗ.
Viên Cửu Dương Phá Cảnh đan này sau khi vào bụng, Lâm Mạc Huy chỉ cảm thấy có một luồng hơi nóng, từ bụng dưới lao ra, nhanh chóng lan toả ra khắp cơ thể.
Lúc này, Lâm Mạc Huy chỉ cảm thấy bản thân giống như bị nhốt vào trong lò nướng vậy, nhiệt độ nóng rực không ngừng nướng lấy anh, khiến cho anh toàn thân mồ hôi đầm đìa.
Anh cố gắng chịu đựng lấy sự dày vò này, ngồi xếp bằng xuống đất, vận