*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cách ra tay sạch sẽ nhanh gọn lẹ của Lâm Mạc Huy khiến mọi người trong phòng vô cùng choáng váng.
Không ai nghĩ rằng Lâm Mạc Huy lại có bản lĩnh đến như vậy, vừa giáp mặt là anh đã đánh gục cả hai người đàn ông cao to vạm vỡ này rồi.
Cậu Phùng cũng có vẻ sửng sốt: “Cũng có chút bản lĩnh đó.”
“Ồ, nhưng chỉ có một mình mày thì mày có thể đánh bại được bao nhiêu người đây?”
“Tất cả xông lên gi3t chết anh ta cho tôi.”
Hơn hai mươi người phía sau cậu Phùng tức tốc chạy vọt lên.
Hai mươi người này khác hẳn với nhóm buôn người mà Lâm Mạc Huy đã xử lý trước đó.
Đương nhiên nhóm người này đã được huấn luyện nên thực lực không hề yếu.
Lâm Mạc Huy không dám lơ là bất cẩn, anh lao vào đám đông với một con dao găm trong tay và chiến đấu với những người này.
Bây giờ Lâm Mạc Huy ra tay rất tàn nhẫn, hễ bất cứ ai bị anh đánh trúng thì chắc chắn sẽ mất đi khả năng hành động.
Cuối cùng, Lâm Mạc Huy bị chém chảy máu ở vai và bị đập vài nhát vào người.
Còn những vệ sĩ của cậu Phùng đều bị Lâm Mạc Huy đánh cho ngã gục xuống đất.
Một phần ba trong số đó là bị chém giết, số còn lại bị gãy tay, gãy chân hoặc bị Lâm Mạc Huy dùng dao găm làm đứt gân tay và gân chân.
Dù sao, hai mươi tên vệ sĩ này hoàn toàn không có khả năng phản công lại.
Vốn dĩ ban đầu cậu chủ Phùng đang ngồi tỏ vẻ đắc thắng ở trên ghế sô pha, còn Sấu Hầu đang cười khẩy một cách lạnh lùng.
Tuy nhiên, càng ngày càng có nhiều người ngã xuống nên sắc mặt của họ cũng dần thay đổi theo.
Khi tên vệ sĩ cuối cùng ngã xuống, cậu Phùng lập tức đứng lên. Anh ta chỉ vào Lâm Mạc Huy giận dữ gầm lên: “Anh... anh là ai?”
Lâm Mạc Huy lạnh lùng nói: “Tôi tên là Lâm Mạc Huy."
Cậu Phùng cau mày: “Lâm Mạc Huy? Lâm Mạc Huy? Sao lại nghe quen tại như vậy nhỉ?”
Đúng lúc này, một người đàn ông bên cạnh đột nhiên nói nhỏ: “Lâm Mạc Huy ở thành phố Hải Tân.”
“Đó không phải... Đó không phải là người đã giết Hoắc Thiên Sinh sao?”
Sắc mặt của cậu Phùng lập tức thay đổi, anh ta trợn to hai mắt: “Anh... anh là Lâm Mạc Huy đã giết Hoắc Thiên Sinh sao?”
Lâm Mạc Huy chậm rãi gật đầu. Vẻ mặt của cậu Phùng lại thay đổi. Tất cả người dân ở Hà Nội đều biết về chuyện của Hoắc Thiên Sinh. Nhưng mà, bọn họ căn bản không để ý tới Lâm Mạc Huy.
Dù sao thì đối với bọn họ mà nói thì lý do khiến Hoắc Thiên Sinh chết ở thành phố Hải Tân là vì anh ta đã làm trái với quy tắc của Nam Bá Lộc.
Họ không biết Lâm Mạc Huy có bản lĩnh đến mức nào.
Giờ đây, họ đã tận mắt chứng kiến khả năng của Lâm Mạc Huy. Cậu Phùng nghiến răng nghiến lợi nói: “Thì ra chính là anh”
“Hừm, Lâm Mạc Huy. Anh cũng có gan lắm đó.”
“Anh gây thù chuốc oán với nhà họ Hoắc còn chưa tính, bây giờ lại như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ anh còn muốn kết thù với nhà họ Phùng chúng tôi sao?”
Lâm Mạc Huy: “Tôi sẽ không gây thù chuốc oán với nhà họ Phùng”
Đột nhiên cậu Phùng cười lạnh lùng, cho rằng dòng họ của anh ta đã khiến cho Lâm Mạc Huy bị dọa đến mức sợ hãi.
Nào ngờ, Lâm Mạc Huy lập tức nói: “Bởi vì, từ nay về sau sẽ không có nhà họ Phùng ở Hải Dương nữa."
Cậu Phùng vừa lo lắng vừa bực bội: “Anh lại có lá gan to như vậy à, dám khiêu khích mười dòng họ đứng đầu Hải Dương của tôi sao?”
“Anh cho rằng anh được Nam Bá Lộc hỗ trợ thì có thể coi trời bằng vung sao?”
“Mười dòng họ đứng đầu Hải Dương của tôi không dễ bắt nạt đâu.”
“Anh có tin tôi...”
Lâm Mạc Huy mất hết kiên nhẫn, tát vào mặt cậu Phùng một cái khiến anh ta bị hất văng ra xa trên mặt đất.
Cậu Phùng tức giận: “Anh dám đánh tôi...”
Nào ngờ, Lâm Mạc Huy lại giẫm lên xương đùi của anh ta rồi cứ thể đánh gãy xương chân anh ta.
Cậu Phùng hét lên thảm thiết và ngã xuống đất không gượng dậy được.
Mọi người xung quanh đều ớn lạnh, họ run lên đầy sợ hãi. Đây chính là cậu chủ của nhà họ Phùng đó.
Lâm Mạc Huy dám đánh anh ta thành ra thế này ư?
Lâm Mạc Huy bước đến chỗ Sấu Hầu.
Lúc này Sấu Hầu đã gần như sợ hãi muốn tiểu ra quần, anh ta vội vàng cầu