*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Lâm Mạc Huy vừa nói vừa cầm một chai rượu ở trên bàn lên.
Anh đập chai rượu trước mặt Sấu Hầu.
Sấu Hầu hoảng sợ van xin nhưng Lâm Mạc Huy phớt lờ.
Anh đập chai rượu thành những mảnh thủy tinh nhỏ, sau đó chỉ vào những mảnh vụn đó và gần từng tiếng nói: “Nuốt vào.”
Sấu Hầu tái mặt, làm sao có thể nuốt được thứ này chứ?
“Anh à, anh... đừng đùa với em chứ.” “Hay là em có thể cho anh tiền. Bao nhiêu tiền cùng được.”
"Anh hãy tha mạng cho tôi. Làm ơn đi mà. Sau này anh muốn tôi làm gì cho anh tôi cũng sẽ làm. Chỉ cần anh tha mạng cho tôi thôi.”
Sấu Hầu run rẩy van xin.
Lâm Mạc Huy vẫn đứng bất động ở đó và cao giọng nói: “Nuốt vào.”
Sấu Hầu dường như sắp khóc: "Đại ca, cái này... cái này làm sao mà nuốt được chứ?”
“Nếu nuốt cái thứ này thì nhất định nó sẽ đâm thủng bụng của tôi. Nhất định tôi sẽ chết thê thảm lắm.”
Lâm Mạc Huy: "Chết thảm ư?”
“Thảm hơn còn có những đứa trẻ bị anh chặt đứt tay chân rồi vứt trên đường đi ăn xin đó, có thảm không?”
“Thảm hơn nữa có những đứa trẻ bị anh mổ xẻ nội tạng đem bán, có thảm không?”
“Thảm hơn nữa còn có những cô gái bị anh bắt cóc đến đây để phục vụ khách như những con chó, có thảm không?”
“Nuốt vào. Đây đều là để trả giá cho tội nghiệt của anh. Anh đáng bị như vậy.”
Mỗi một câu nói, Lâm Mạc Huy lại cao giọng hơn một ít.
Đến câu cuối cùng, Lâm Mạc Huy gần như gào lên.
Sấu Hầu bị dọa đến mức sợ hãi và chết lặng không biết phải làm sao.
Lâm Mạc Huy lấy ra mấy cây kim bạc rồi châm vào đầu Sấu Hầu.
Khi bị cây kim bạc đâm vào, Sấu Hầu cảm giác như thể mọi bộ phận trên cơ thể anh ta đang bị đốt cháy. Những cơn đau dữ dội khiến anh ta hét lên thảm thiết như một con thú hoang.
Anh ta dốc hết sức nắm lấy ống quần của Lâm Mạc Huy và cầu xin Lâm Mạc Huy tha thứ.
Tuy nhiên, câu trả lời của Lâm Mạc Huy vẫn như cũ: “Nuốt”
“Nếu không, tôi sẽ để cho anh bị tra tấn mà chết.”
Cuối cùng Sấu Hầu cũng chấp nhận số phận của anh ta. Anh ta nắm lấy những mảnh vụn thủy tinh trên mặt đất và há cái miệng rộng ra nuốt chúng vào.
Thủy tinh đâm vào miệng anh ta khiến máu chảy ra rất nhiều và cổ họng của anh ta cũng bị cắt đứt.
Tuy nhiên, dường như anh ta không cảm nhận được điều đó.
Bởi vì nỗi đau do bị kim bạc châm đã che lấp đi những nỗi đau khác.
Lâm Mạc Huy đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn, anh không có một chút thương hại nào đối với tên Sấu Hầu này.
Từ lúc đưa Lâm Quế Anh ra khỏi thành phố Hải Tân, trong lòng Lâm Mạc Huy đã tuyên án tử hình cho anh ta rồi.
Tuy nhiên, khi Lâm Mạc Huy đến Hà Nội đã chứng kiến những chuyện táng tận lương tâm của Sấu Hầu thì Lâm Mạc Huy càng hận anh ta đến thấu xương.
Đối với loại người này, Lâm Mạc Huy không thể để cho anh ta chết một cách vui vẻ được.
Những người xung quanh kinh hãi khi nhìn thấy cảnh này, ngay cả cậu chủ Phùng cũng run lên vì sợ.
Trước đây anh ta cho rằng Lâm Mạc Huy chỉ là thùng rỗng kêu to, còn anh ta là người nhà họ Phùng nên Lâm Mạc Huy sẽ không dám làm gì anh ta.
Tuy nhiên, lúc này anh ta nhìn thấy cái kết của Sấu Hầu thì thực sự vô cùng sợ hãi.
Anh ta nhìn phương thức tàn nhẫn của Lâm Mạc Huy thì biết Lâm Mạc Huy hoàn toàn không quan tâm đến nhà họ Phùng.
Quả nhiên, sau khi nhìn Sấu Hầu chết thảm tại chỗ thì Lâm Mạc Huy quay thẳng bước đến bên cạnh cậu Phùng.
Vẻ mặt của cậu Phùng khiếp sợ, anh ta run run nói: “Người anh em Lâm Mạc Huy à, chuyện này... chuyện này