Truyền Nhân Của Thần Y (Thần Y Tái Thế)

Chương 972

**********

Chương 972: Quỳ gối xuống cho tôi

Dương Hùng Dũng đi theo Mã Phú Quý vào trong, vẫn còn phấn chấn hét lên: "Anh Mã, chính là mấy tên khốn kiếp này." "Vừa rồi tôi có nhắc tới tên anh, bọn họ thậm chí còn phát ngôn lỗ mãng về anh, thật sự không coi anh ra gì." "Còn nữa, tên khốn kiếp này, vừa rồi anh ta tự xưng là

Thái Tử Hải Phòng" "Trời, anh Mã, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người to gan đến mức dám giả mạo làm Thái Tử Hải Phòng" "Anh Mã, chúng ta trừng trị cho anh ta một trận rồi về nói với Thái Tử. Thái Tử chắc canh sẽ rất hứng chí"

Nói tới đây, anh ta đột nhiên đưa mắt thèm thuồng nhìn Hứa Thanh Mây: "À, phải rồi, anh Mã, còn có cô ta." "Vừa rồi cô ta mắng tôi mấy câu. Lát nữa, tôi sẽ đưa cô ta đi để cô ta đích thân xin lỗi tôi!" Trong khi nói, ánh mắt của Dương Hùng Dũng nhìn

Hứa Thanh Mây không còn chút kiêng nể.

Có chỗ nào anh ta muốn mang Hứa Thanh Mây đi xin lỗi chứ? Anh ta rõ ràng là ngắm thấy Hứa Thanh Mây vừa ý, chỉ muốn đem Hưa Thanh Mây bắt lại.

Nhưng mà, anh ta nói một hồi như vậy mà Mã Phú Quý ngay cả một chữ cũng không đáp lại.

Mã Phú Quý từ lúc đi vào, vẻ mặt run sợ, một câu cũng không nói được.

Bởi vì, anh ta vừa vào cửa liền nhìn thấy Lâm Mạc Huy cùng Thái tử.

Dương Hùng Dũng không biết chuyện gì đã xảy ra, vẫn ở đó la hét.

Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt nhìn thấy nhiều đàn ông cao lớn thô bạo như vậy đi tới, cả hai trong lòng đều có chút kinh hãi.

Nhất là khi biết Mã Phú Quý là ông lớn ngầm ở Hải Dương, hai người lại càng sợ hãi.

Loại người như vậy, không thể so với chín đại gia tộc.

Đây đều là những kẻ liều mạng, không đủ khả năng để đắc tội với họ.

Hai người nhìn nhau, Hứa Đình Hùng vội vàng nói: "Anh

Mã, mọi chuyện không như anh ta nói." "Thực ra chuyện lần này cũng không có gì to tát, chỉ là một chiếc xe hơi thôi!" "Chúng tôi cũng không có ý vô lễ với anh, chỉ là Dương Hùng Dũng anh ta ức hiếp người quá đáng. "Chúng tôi đã mua xe. Anh nhất định muốn giành lại.

Cái này...cái này thực sự không thỏa đáng." "Anh Mã, vì chút chuyện nhỏ này, anh không cần phải tự mình tới đây...

Khi Hứa Đình Hùng nói những lời này, giọng điệu và thái độ của ông ấy đã dịu đi.

Dương Hùng Dũng nghe vậy cười chế nhạo: "Sao vậy, bây giờ mới biết là sợ à?" "Không phải vừa mới diễu võ dương oai, không coi ai ra gì sao?" "Làm sao, vừa thấy anh Mã đây đã hoảng sợ sao?" "Tôi nói cho ông biết, nếu ông muốn sống, chỉ cần quỳ xuống đây xin lỗi ông đây một cách đàng hoàng" "Nếu không, lũ khốn kiếp các người hôm nay ai cũng đừng nghĩ sẽ ra khỏi căn phòng này!" Dương Hùng Dũng nói xong, đập mạnh xuống bàn một cái, như thể anh ta chính là Mã Phú Quý.

Hứa Đình Hùng rùng mình sợ hãi, đối mặt với mấy kẻ liều mạng này thực sự khiến ông sợ hãi.

Khi Hứa Đình Hùng đang do dự có nên xin lỗi hay không, Lâm Mạc Huy cuối cùng đã lên tiếng.

Anh liếc nhìn Mã Phú Quý một cái, chậm rãi nói: "Mã Phú Quý, người này là anh em của anh sao?"

Dương Hùng Dũng lập tức nổi giận: "Mẹ kiếp, nói chuyện kiểu gì đấy?" "Lại dám gọi tên anh Mã, mẹ kiếp, chán sống rồi phải không?" "Ông đây...

Anh ta chưa kịp nói xong liền bị đập mạnh một cái vào đâu.

Dương Hùng Dũng quay đầu lại, chỉ thấy Mã Phú Quý đang hung dữ nhìn mình.

Cú đánh vừa rồi là của Mã Phú Quý

Dương Hùng Dũng có chút mông lung, kinh ngạc nói: "Anh Mã, anh...Anh làm sao vậy?"

Mã Phú Quý sắc mặt xanh mét, tức giận nói: "Cậu im miệng cho tôi!"

Dương Hùng Dũng ngẩn người: "Tại sao?" "Anh Mã, tên khốn kiếp này không tôn trọng anh, tôi đang thay anh nói chuyện...

Mã Phú Quý không nói gì thêm, giương tay tát tới tấp Dương Hùng Dũng mấy cái trước, giận dữ hét lên: "Quỳ xuống cho tôi!"

Dương Hùng Dũng vẻ mặt bối rối, anh ta thật sự không hiểu.

Tại sao người ngày thường xưng hộ anh em với anh ta, người anh em đáng kính lại đột nhiên thay đổi sắc mặt?
Bình Luận (0)
Comment