**********
Chương 997: Bỏ lỡ cơ hội tốt.
Chủ quản hoảng hốt nhìn tổng giám đốc Dương, lúc này trong lòng anh ta đã hơi hoảng.
Anh ta thực sự không hiểu rõ, tổng giám đốc Dương này có bản lĩnh gì mà dám nói ra những lời kiêu ngạo như vậy.
Tuy nhiên, nghĩ kỹ lại thì ông chủ của mình được coi là một doanh nhân thành đạt ở Hà Nội, làm sao có thể bị người ta gọi đến gọi đi?
Nghĩ đến đây, trong lòng anh ta hơi bình tĩnh lại, cắn răng nói: "Ông dám xúc phạm chủ tịch của chúng tôi?" "Ông chờ đó cho tôi, chủ tịch chúng tôi một lát nữa sẽ tới, tôi xem ông thu dọn cục diện thế nào!"
Tổng giám đốc Dương lười nói với anh ta, quay sang xin lỗi Lâm Mạc Huy.
Lâm Mạc Huy yên lặng ngồi đó, từ đầu tới cuối chỉ uống trà, cứ như thể tất cả những chuyện này không liên quan gì đến anh.
Mà lúc này, những thanh niên vẫn đang đắn đo không biết có nên ký hợp đồng hay không.
Những lời của chủ quản khiến cho bọn họ hơi nghi ngờ. Thế nhưng, ba vị hiệu trưởng đều ở đây, nhất thời bọn họ không biết tin ai.
Lúc này, Hiệu trưởng Trần không nhịn được nữa, tức giận nói: "Đầu óc các cô cậu có vấn đề à?" "Có thể ký liền ký" "Sao, đợi lát nữa các bạn học khác đến tranh với các cô cậu?" "Các cô cậu nghĩ rằng mình có thể cạnh tranh với những sinh viên tài cao sao?"
Mấy người thanh niên đưa mắt nhìn nhau, một người trong số đó hoàn hồn lại, lập tức cầm bản hợp đồng lên, xoẹt xoẹt hai cái ký tên lên đó.
Người thanh niên này đến từ trường của Hiệu trưởng Trần, anh ta hoàn toàn tin tưởng vào Hiệu trưởng Trần.
Trong số mấy người thanh niên còn lại, có hai người do dự một chút, nhưng vẫn ký hợp đồng ngay lập tức.
Còn một người nữa, cuối cùng thì anh ta cũng không ký hợp đồng, muốn quan sát thêm.
Mà tất cả những điều này, Lâm Mạc Huy đều thu vào trong mắt.
Chờ năm phút đồng hồ, thấy người thanh niên đó vẫn chưa kí Lâm Mạc Huy liền vẫy tay kêu Lý Ngọc Lâm thu hồi lại bản hợp đồng.
Lý Ngọc Lâm đi tới, muốn lấy lại bản hợp đồng, nhưng người thanh niên lại ngăn lại: "Đừng gấp gáp, tôi... tôi muốn cân nhắc thêm một lát. "
Lâm Mạc Huy: "Cậu đã cân nhắc đủ lâu rồi. "Họ đều đã ký rồi. Cậu không ký, cho thấy rõ cậu không tin tưởng chúng tôi." "Nếu đã không có sự tin tưởng, vậy không cần thiết làm việc cùng nhau!"
Sau khi nói xong, Lâm Mạc Huy trực tiếp cầm lấy bản hợp đồng kẹp vào tập tài liệu của mình.
Người thanh niên nghe thấy vậy vẻ mặt liền có chút xấu hổ. Lúc này, cậu ta đột nhiên có cảm giác mình dường như đã bỏ lỡ một cơ hội vô cùng quan trọng trong cuộc đời!
Mười phút trôi qua rất nhanh, đột nhiên từ xa truyền đến tiếng động cơ gầm rú.
Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một chiếc
Maybach đang nhanh chóng đi tới.
Nhìn thấy chiếc Maybach này, chủ quản vui mừng khôn xiết: "Chủ tịch của chúng tôi đến rồi!" "Tên khốn, anh đừng chạy, để xem chủ tịch của chúng tôi thu dọn anh thế nào!"
Nói xong anh ta vui vẻ đi qua, cúi đầu kh lưng đón một người đàn ông ngoài năm mươi tuổi.
Người đàn ông này chính là chủ tịch của dược phẩm
Hoành Thịnh, Lý Hoành Thịnh.
Ông ta ngẩng đầu ưỡn ngực bước tới, khuôn mặt lạnh lùng: "Cậu vừa nói, ban nãy là ai ở đây chửi bởi tôi?"
Chủ quản còn chưa kịp lên tiếng tổng giám đốc Dương đã trực tiếp đứng dậy: "Là tôi!"
Nhìn thấy tổng giám đốc Dương, biểu cảm của Lý
Hoành Thịnh lập tức thay đổi.
Chủ quản còn chưa phát giác được, nhìn tổng giám đốc Dương nghiến răng nghiến lợi nói: "Đúng đúng đúng chính là tên khốn này." "Chủ tịch, người này thực quá kiêu ngạo, vừa rồi mắng ngài rất khó nghe" "Tôi thực sự chịu không nổi, mới gọi ngài tới đây!
Anh ta nói mấy câu này xong liền ngạc nhiên phát hiện chủ tịch không còn đứng cạnh anh ta.
Quay đầu lại nhìn, liền thấy ông chủ đứng yên tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, đứng im bất động như thể vừa nhìn thấy một chuyện khủng khiếp.
Anh ta vội vàng chạy tới: "Chủ tịch, ngài sao vậy? Có chỗ nào không khỏe sao?"
Chủ tịch phớt lờ anh ta, đột nhiên chạy đến trước mặt tổng giám đốc Dương, run rẩy nói: “Anh Dũng, anh... sao anh lại ở đây?”