**********
Chương 998: Giống như rơi vào hầm băng.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của chủ quản lập tức tái
Chủ tịch, vậy mà lại biết người này?
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là chủ tịch của họ lại khách khí với tổng giám đốc Dương này như vậy.
Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Phải biết, chủ tịch của bọn họ cũng là một doanh nhân có tiếng ở tỉnh Hải Dương, thường xuyên giao lưu với những ông lớn giàu có ở Hải Dương.
Đã lâu như vậy rồi, anh ta chưa thấy chủ tịch đối xử với ai cung kính như vậy!
Bây giờ, vậy mà lại cung kính với tổng giám đốc Dương này như vậy?
Lúc này, chủ quản giống như rơi vào hầm băng.
Anh ta biết rằng lần này anh ta gặp rắc rối rồi. Sắc mặt tổng giám đốc Dương lạnh lùng, liếc mắt nhìn chủ quản: "Lý Hoành Thịnh, đó là người của anh sao?"
Lý Hoành Thịnh vội vàng nói: "Anh Dũng, đó là người của bộ phận nhân sự của công ty chúng tôi?" "Anh Dũng, tên khốn này, có phải đã đắc tội anh không?" "Nếu thật sự có chuyện đó, anh cứ nói cho tôi biết, tôi... tôi nhất định sẽ giúp anh dạy dỗ cậu ta!"
Tổng giám đốc Dương lạnh lùng nói: "Dạy dỗ thì không cần." "Mời ông đến là muốn ông làm giúp tôi hai việc."
Lý Hoành Thịnh gật đầu cong eo: "Anh Dũng, anh cứ việc nói, cho dù là lên núi đạo hay xuống biển lửa tôi đều sẽ không chối từ."
Tổng giám đốc Dương: "Điều đầu tiên, tôi có một tòa nhà ở thành phố Lâm Giang, gần đây đã được chuyển nhượng cho anh Lâm." "Tuy nhiên, người chủ quản này của ông, lại không tin tôi có một tòa nhà ở thành phố Lâm Giang" "Anh có thể chứng minh giúp tôi chuyện này không?"
Lý Hoành Thịnh lập tức gật đầu: "Chuyện này tôi quá có thể chứng minh!" "Anh Dũng, tòa nhà này vốn là do tôi và anh Triệu cùng tặng cho anh." "Các chứng nhận bất động sản của tòa nhà này đều do chúng tôi xử lý, tôi là người biết rõ nhất!"
Nghe vậy, mọi người xung quanh đột nhiên ồn ào.
Vẻ mặt của mọi người đều trở nên kinh ngạc, Lâm Mạc Huy này vậy mà lại thật sự có một tòa nhà ở thành phố Lâm Giang?
Ba vị hiệu trưởng cũng trợn tròn mắt, xem ra đãi ngộ này không phải là giả.
Chủ quản hơi hoảng gấp gáp nói: "Chủ tịch, chuyện này... chuyện này làm sao có thể?" "Tỉnh Hải Dương của chúng ta không phải giới hạn mua bán..."
Lý Hoành Thịnh trừng mắt nhìn anh ta nói: "Cậu thì biết cái răm gì!" "Tòa nhà này không phải do Anh Dũng mua, mà là từ rất sớm trước khi xây dựng đã được thỏa thuận tặng cho Anh Dũng" "Ban đầu, khi xây dựng thành phố Lâm Giang, tôi và tổng giám đốc Triệu đều có đầu tư vào đó." "Tuy nhiên, hậu kỳ xảy ra vấn đề với các khoản tiền vốn là anh Dũng trượng nghĩa thay chúng tôi bù tiền vốn, mới duy trì được công việc kinh doanh của chúng tôi." "Để đền đáp ân tình của Anh Dũng, chúng tôi đã giao toàn bộ tòa nhà số 1 thành phố Lâm Giang cho Anh Dũng, đã rõ chưa?"
Chủ Quản sững sờ, tòa nhà này vậy mà lại có nguồn gốc như vậy?
Lần này, bản thân thật sự đã mắc sai lầm rồi! Tổng giám đốc Dương liếc nhìn Chủ quản: "Bây giờ, anh còn nghi ngờ việc anh Lâm có tòa nhà này không?" Sắc mặt Chủ quản tái nhợt, không nói được lời nào.
Người khác nói anh ta còn sẽ nghi ngờ. Thế nhưng, ông chủ của anh ta nói làm sao anh ta dám nghi ngờ nữa?
Hơn nữa, ông chủ đối với tổng giám đốc Dương tồn trọng như vậy, đủ cho thấy đây thật là một nhân vật lớn.
Tuy anh ta là trung tầng trong công ty, nhưng so sánh với loại nhân vật như vậy anh ta tính là gì?
Tổng giám đốc Dương khinh thường liếc nhìn anh ta: "Có vẻ như anh cuối cùng cũng tin chuyện này rồi." "Được rồi, ông Lý, ông làm chuyện thứ hai giúp tôi." Lý Hoành Thịnh lập tức gật đầu: "Anh Dũng, anh cứ nói."
Tổng giám đốc Dương từ tốn nói: "Vừa rồi tôi đã nói muốn khai trừ người này." "Ông Lý, chuyện này ông có thể làm được không?"
Lý Hoành Thịnh lập tức gật đầu: "Anh Thịnh, chuyện này không có vấn đề gì. "Cho dù anh không nói, tôi cũng nhất định sẽ khai trừ cậu ta!" "Tên khốn này, mắt chó mù rồi sao? Ngay cả anh Dũng cũng dám đụng vào. Loại người này giữ lại công ty làm gì? Gây phiền phức cho tôi sao?"
Chủ quản suýt chút nữa thì ngất đi, anh ta không ngờ tới mình vất vả mãi mới leo lên được vị trí hiện tại.
Kết quả là chỉ bằng một câu nói của người khác, tất cả những nỗ lực trước đây của anh ta đều đổ sông đổ bể