Đặc điểm lớn nhất của Bạch Nhãn Hạt Tử là hay lo xa.
Phải biết rằng, toàn thân rùa thoát xác là báu vật, bị nó cắn một phát là phúc. phần mà Bạch Nhãn Hạt Tử tích cóp nhiều năm. Dù chỉ cắn một cái nhưng máu chảy nhiều, từ giờ trở đi cơ thể Bạch Nhãn Hạt Tử được miễn dịch với mọi chất độc.
Thấy bộ dạng của Bạch Nhãn Hạt Tử, Tô Vũ cũng thích thú, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Phải ha, Mao Đầu trôi nổi trên biển lâu như vậy, biết đâu nó từ con thuyền ma mà chúng ta gặp trước đó. Ai mà biết được."
Nghe Tô Vũ nói, Bạch Nhấn Hạt Tử càng lo hơn, nhìn Mao Đầu đang vui vẻ chơi với Thiện Vũ Băng: "Còn chần chừ gì nữa, mau ném nó đi, nếu không tất cả chúng ta sẽ gặp rắc rối đấy."
Tô Vũ liếc nhìn Mao Đầu, rồi nhìn Bạch Nhãn Hạt Tử nói: “Tôi thấy chỉ cần nó không cắn người là được rồi, còn ông thì bị cắn xong trên thuyền lại thiếu thuốc men, lúc đó bệnh dại phát tác thì chúng tôi không kiểm soát được đâu.”
“Vậy... vậy phải làm sao bậy giờ?” Bạch Nhãn Hạt Tử lập tức thay đổi sắc mặt, nghiêm túc hẳn lên, chuyện liên quan đến tính mạng không thể chủ quan được.
Tô Vũ vỗ tay: "Dễ xử lý thôi, tôi nghĩ ông cũng sẵn sàng hy sinh bản thân vì lợi ích chung. Vậy để phòng ngừa, tôi đề nghị bây giờ ném ông xuống biển, tránh hậu hoạn."
Nghe vậy, trước khi Bạch Nhãn Hạt Tử kịp lên tiếng, Hà Hoành Vĩ vội nói: "Anh Tô, tôi thấy cách này hơi không ổn lắm?"
Bạch Nhấn Hạt Tử cũng gật đầu: "Đúng đúng, tôi cảm thấy cũng không ổn lắm. Tôi là người có số mệnh bạc bếo, chưa chắc đã mắc bệnh dại. Cậu Tô là bác sĩ mà, làm phiền băng bó sơ cứu cho tôi, chắc sẽ không sao đâu."
Tô Vũ bật cười trước thái độ này của Bạch Nhãn Hạt Tử, thật sự là vì được sống sót mà bất chấp thể diện, loại người này thường có khả năng thích ứng môi trường rất tốt, vì sống sót họ có thể vứt bỏ nhân phẩm tôn nghiêm.
Sau khi Hà Hoành Vĩ đã băng bó sơ cứu vết thương cho Bạch Nhãn Hạt Tử, anh ta kiểm tra lại con thuyền.
May mắn là dù trải qua cơn bão lớn, con thuyền vẫn không hề hấn gì, chỉ khi kiểm tra kỹ mới phát hiện một vấn đề nghiêm trọng.
Vấn đề này khiến ngay cả Hà Hoành Vĩ, một thủy thủ kinh nghiệm cũng phải rùng mình, thầm niệm ba lần cảm tạ mẹ tổ hiển linh che chở, nếu không họ đã chìm xuống đáy biển từ lâu rồi.
"Anh Tô, cơ bản như tôi dự đoán, con thuyền này đúng là đã bị người ta động tay động chân." Hà Hoành Vĩ nuốt nước bọt nói với Tô Vũ đang đứng trên boong thuyền.
Nếu trước đây chỉ là phỏng đoán thì giờ đây anh ta đã có bằng chứng cụ thể. Nếu thuyền bị động tay động chân, kẻ đó chỉ có thể là Diêm Đan Dương, vì chính ông ta giám sát đóng con thuyền này, ngoài ông ta ra thì không ai có khả năng cả.
"Vấn đề gì?" Tô Vũ thản nhiên hỏi.
"Anh Tô, trước đó thuyền chúng ta va chạm với con thuyền ma kia tạo ra một lỗ thủng lớn, anh còn nhớ chứ? Lúc đó tình hình cấp bách nên chưa kịp kiểm tra. Vừa rồi tôi qua xem, thấy tấm thép trong lớp kép của lỗ thủng bị ăn mòn nghiêm trọng." Hà Hoành Vĩ tường thuật lại chi tiết mà mình phát hiện.
"Ăn mòn? Do nguyên nhân gì?" Tô Vũ muốn tìm hiểu rõ hơn.
"Thông thường, lớp đệm kép trong thân thuyền sẽ chứa một số chất đệm giảm xóc, không để thuyền chìm ngay khi va vào đá ngầm hoặc va chạm. Thuyền của chúng ta, tôi nghĩ lớp đệm bên trong có thể chứa axit yếu, ăn mòn từ từ lớp thép bên ngoài, không lâu sau sẽ chìm dần mà không hay biết.
Theo suy đoán của tôi, con thuyền ma đã cứu chúng ta. Do lần va chạm đó, thuyền chúng ta bị thủng một lỗ, dù chúng ta không phát hiện, nhưng do lắc lư trên sóng biển, axit yếu trong lớp đệm đã rò rỉ ra ngoài. Nếu không, hậu quả thật không tưởng tượng nổi."
Hà Hoành Vĩ không chỉ tìm ra nguyên nhân mà còn đưa ra phân tích.
Tô Vũ hít sâu một hơi, không quan tâm lắm đến việc này. Phân tích của Hà Hoành Vĩ có lý, nhưng chắc chắn không phải nguyên nhân chính.
Ngay cả không bị Diêm Đan Dương động tay, thuyền cũng rất khó vượt qua cơn bão lớn. Lý do duy nhất nó còn ở đây là nhờ 3 miếng vảy rồng trên thân thuyền.
Tô Vũ có thể tưởng tượng Diêm Đan Dương đang hớn hở, chuẩn bị thu hoạch chiến lợi phẩm của mình.
Tô Vũ rất mong chờ phản ứng của Diêm Đan Dương khi thấy anh vẫn bình an VÔ sự.
"Giờ thuyền có thể chạy bình thường không?" Tô Vũ hỏi Hà Hoành Vĩ.