Bản thân Tô Vũ thì không sao, ngay cả khi còn cách thành phố Tân Hải rất xa, anh cũng không lo bị mắc kẹt trên hòn đảo hoang này.
Nhưng những người khác trên thuyền thì hơi phiên phức, nếu không có thuyền, anh buộc phải đưa họ về bằng phương thức đặc biệt, lúc đó họ sẽ hoảng hốt lắm.
"Tôi vừa kiểm tra, may mà chúng ta chuẩn bị kỹ trước khi ra khơi. Nhiên liệu vẫn đầy, chân vịt cũng ổn, lớp thép bên ngoài vẫn tương đối chắc chắn, nên chắc quay về không thành vấn đề, nhưng phải là khi không gặp cơn bão như trước." Ngay cả lúc này gió êm sóng lặng, Hà Hoành Vĩ vẫn còn ám ảnh về cơn bão lớn trước đó.
Anh ta biết chiếc thuyền nhỏ này tuyệt đối không thể chịu nổi một trận bão nữa, nếu không chắc chăn sẽ bị sóng đánh tan tành.
"Tốt lắm, vậy thì không nên chần chừ, chúng ta lên đường ngay đi." Nói xong, Tô Vũ gật đầu thật mạnh, quay người kéo neo, đứng trên mũi thuyền hô to: "Xuất phát!"
Thiện Vũ Băng không biết tìm ở đâu ra một sợi dây, buộc vào cổ Mao Đầu rồi nói: "Mao Đầu, chúng ta đi thôi."
Dĩ nhiên Mao Đầu rõ ràng không thích sợi dây trên cổ lắm, nhưng vẫn vui vẻ nhảy tót theo sau Thiện Vũ Băng lên thuyền.
"Haha, cuối cùng cũng được về nhà rồi, ôi chao, trôi dạt trên biển lâu thế này, tôi cũng hơi bỡ ngỡ đấy." Bạch Nhấn Hạt Tử khập khiễng đi lại gần Tô Vũ bắt chuyện.
"Ồ, chân ông không sao rồi à?" Tô Vũ thật ra cũng không ghét Bạch Nhãn Hạt Tử, dù trên thuyền ông ta ích kỷ vụ lợi, nhưng phải nói lại, đó là bản tính con người mà.
Ông ta với Tô Vũ không phải thân thích gì, hoàn cảnh nguy cấp tất nhiên là tự lo cho mình trước. Có câu người không vì mình trời tru đất diệt mà.
"Không sao nữa rồi. Cái đó, cậu Tô, chúng ta thoát chết trở về, cũng coi như là hoạn nạn có nhau rồi phải không? Cái đó..." Bạch Nhãn Hạt Tử ấp úng nói.
Tô Vũ nhướn mày: "Có gì cứ nói thẳng đi."
Bạch Nhãn Hạt Tử liếm môi, dựa vào lan can nói: "Tôi biết cậu Tô là nhân vật tài ba, nói lời giữ lời, cũng không biết những gì cậu nói trước đó còn tính không?"
Giờ đã giữ được mạng sống, Bạch Nhãn Hạt Tử bắt đầu tính chuyện lợi ích. Trước đó Tô Vũ có nói, nếu Bạch Nhãn Hạt Tử đưa anh tới Biển Đen, về sau không những chiếc thuyền này là của ông, đồ đạc trong cửa hàng của ông ta Tô Vũ cũng sẽ mua với giá gấp đôi, và cũng thuộc về ông ta.
Đối với những món đồ giả trong cửa hàng, Bạch Nhãn Hạt Tử biết cũng. không đáng bao nhiêu tiền, nhưng thứ ông ta quan tâm nhất vẫn là chiếc thuyền dưới chân.
Dù bị thủng một lỗ lớn và còn nhiều vấn đề, nhưng có câu thuyền mục cũng có ba cân đỉnh. Chỉ cần mang về sửa chữa là vẫn rất có giá trị.
Tô Vũ mỉm cười, nhìn Bạch Nhãn Hạt Tử tham tiền nói: "Đương nhiên. Về tới nơi, tôi sẽ báo hỏng con thuyền này, đổi cho ông một chiếc mới được không?”
"Cậu nói thật chứ?" Bạch Nhãn Hạt Tử lập tức mở to hai mắt, ông ta biết Tô Vũ chắc chắn có khả năng kinh tế như vậy, nếu không cũng không thể dễ dàng đưa ông ta ra khỏi đồn cảnh sát, cũng không thể dễ dàng có được một con thuyền lớn như thế này.
"Nói một không hai!"
Tô Vũ vỗ vai Bạch Nhãn Hạt Tử nói.
Khi trong mắt Bach Nhãn Hat Tử đều là tiền bac, Thiên Vũ Băng trên sân thượng la lên: Anh Tô, anh mau lên xem đi, phía trước hình như có gì đó!"
Vừa mới thả neo, Thiện Vũ Băng đã hào hứng dắt Mao Đầu lên sân thượng cao nhất dùng ống nhòm ngắm cảnh biển sau cơn bão.
Giờ cô ấy bất ngờ la lên, rốt cuộc đã phát hiện thứ gì?
Tô Vũ xoay người, đi lên tầng trên. Thiện Vũ Băng gỡ ống nhòm xuống, chỉ về phía xa ngoài biển nói với Tô Vũ: "Anh Tô, bên kia có một tấm ván gỗ lớn, trên đó có người nằm úp mặt xuống, không biết sống chết thế nào."
Nói xong, Thiện Vũ Băng đưa ống nhòm cho Tô Vũ xem.
Nhưng Tô Vũ không cần dùng ống nhòm, sau khi luyện tập dưới vực sâu đáy biển, một đôi Tử Cực Linh Đồng của anh đã tiến bộ rất nhiều so với trước, đừng nói thứ gì trôi nổi xa trên mặt biển.
Ngay cả cá cách mặt nước dưới 1 mét, anh cũng có thể nhìn rõ vảy.
Tô Vũ nhìn theo hướng Thiện Vũ Băng chỉ, quả nhiên trên sóng nước có một tấm ván gỗ vàng bị hỏng, một người đàn ông nằm úp mặt trên đó. Do mặt úp xuống nên không nhìn rõ khuôn mắt.