*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sở Niệm không thể không thừa nhận những lời tài xế hoàn toàn nói trúng tâm trạng cô.
Cô trầm mặc rồi mới nhoài người tới trước, có chút ngượng ngùng cười một cái với bác tài, Sở Niệm hỏi: “Nhưng nếu lỡ có cô gái khác câu dẫn hắn thì sao? Bác tài, chú biết đó, thời buổi bây giờ… tiểu tam tiểu tứ chạy đầy đường.”
“Muốn câu dẫn được cũng phải coi cháu có buông tay không, đúng không?” Bác tài nhìn Sở Niệm, đặc biệt nghiêm trang nói: “Cháu xem, cháu là cô gái vô cùng xinh đẹp, chú không tin là có gã nào mù mắt mà lại bỏ con đi theo kẻ khác đâu.”
Bác tài tiếp: “Đàn ông ấy mà, tuy cũng có chút xấu tính, nhưng nếu đúng như cháu nói, bạn trai cháu luôn thương cháu, đây mới là điều quan trọng nhất.”
“Nhưng chỉ là trước kia.” Sở Niệm thở dài, gục đầu ngồi trở lại. “Hiện tại…… đã vài ngày rồi anh ấy không có gọi cho cháu.”
Sở Niệm cũng không phải là người thích tâm sự cùng người lạ, nhưng có bởi vì nghẹn ở trong lòng lâu lắm rồi, cô thật sự cảm thấy chính mình không biết nên làm thế nào.
Đáng thương vô cùng mà cau mày, cô nhìn bác tài, rồi lại rũ mắt xuống.
“Tiểu cô nương, ngốc thật nhé.”
Sở Niệm ngẩng đầu, không hiểu bác tài nói những lời này là sao.
Đánh tay lái, bác tài dừng xe lại bên ngoài tiểu khu nhà Sở Niệm, ông quay đầu đánh giá cô một chút rồi mở miệg nói: “Đàn ông ấy mà, dù ngày thường có bao nhiêu thương cháu, thì lúc tất yếu đều muốn cháu chủ động.”
“… Cháu chủ động?” Sở Niệm sửng sốt. “Chủ động cái gì?”
“Chủ động gọi điện thoại cho hắn đó, có lẽ nói điện thoại không rõ, thì cháu có thể đi tìm hắn mà.”
“Vậy cũng không ổn, gần đây anh ấy rất bận.”
“Có gì mà không ổn?” bác tài nhướng mày, rõ ràng một bộ dáng hận sắt không thành thép. “Ngẫu nhiên một lần chủ động, hiệu quả thật sự sẽ không giống nhau. Cùng lắm thì nếu hắn không có thời gian, cháu rời đi là được.”
“Đừng cứ đợi anh ta tới tìm cháu, dỗ dành cháu. Rất nhiều người đàn ông kiên nhẫn nhưng bỏ qua là mất đó.”
Một ngữ đánh thức người trong mộng, bừng tỉnh đại ngộ Sở Niệm rốt cuộc tìm được phương hướng.
Cô rất là cảm kích cám ơn bác tài, trả tiền xuống xe chạy về nhà.
Bởi vì không nghĩ làm chính mình ngày hôm sau nhìn quá mức với tiều tụy, cho nên sau khi rửa mặt xong Sở Niệm đi ngủ, đặt đồng hồ báo thức.
Ngày hôm sau sáng sớm 7 giờ, Sở Niệm mang theo đồ ăn sáng, xuất hiện ở ngoài cửa nhà Thương Sùng gia.
Trong tay là đồ ăn sáng cô hao hết tâm tư đi mua, Sở Niệm hít sâu một hơi, cảm giác thấp thỏm bất an giống như lúc tỏ tình với Thương Sùng tại ngày kỷ niệm thành lập trường.
Dù trên đường đi, cô đã nghĩ kỹ chút nữa nói gì với Thương Sùng, nhưng… lúc này đứng trước cửa cô lại do dự.
Gõ cửa, hay không…
Do dự nửa ngày Sở Niệm nhíu hạ ấn đường, cuối cùng vẫn nhắm mắt lại, đưa tay lên định gõ cửa.
Chỉ là lúc này, cửa mở.
Nhìn thấy Sở Niệm đột ngột xuất hiện trước cửa, Thương Sùng đang tính ra ngoài cũng có chút kinh ngạc.
Theo bản năng hắn cau mày, Thương Sùng nhìn từ mặt Sở Niệm sang đồ ăn cô cầm theo.
Sở Niệm cũng không nghĩ tới chạm mặt hắn như vậy, cô cứng người, sau đó cười nói: “Chào anh buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Thương Sùng giật giật khóe môi, vẻ mặt vô cảm thật khiến người ta lạnh cả người.
Sở Niệm nói: “Em vừa vặn chạy bộ ngang qua, nghĩ anh chưa ra ngoài nên… mua chút đồ ăn sáng, tính cùng anh…”
“8 giờ anh có hợp đồng cần bàn.” Thương Sùng quay người. “Nếu không, em ăn với Hoa Lệ đi.”
… Hắn đây là biến tướng cự tuyệt mình sao?
Sở Niệm sững sờ tại chỗ, không nghĩ tới Thương Sùng trả lời mình như vậy. 8 giờ. Hợp đồng.
Quả nhiên… bản thân mình với hắn không còn quan trọng như vậy nữa.
Có chút mất mát đem cánh tay rũ xuống, trong nháy mắt, tư vị chua xót tư vị lan tràn khắp cõi lòng cô.
Không nghĩ khiến cho bản thân thoạt nhìn quá mức với mất mặt, Sở Niệm hít sâu một ngụm, sau đó nghiêng mình, đi vào phòng.
Không phải không nghĩ quay đầu lại xem biểu tình trên mặt Thương Sùng hiện tại, liên tiếp đả kích làm cô thật sự không có tự tin.
Bên tai truyền đến tiếng cửa phòng bị đóng lại, Thương Sùng đi rồi, cứ như vậy… Thật sự đi rồi.