*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vốn dĩ Hoa Lệ còn tưởng rằng bọn họ cãi nhau ầm ĩ một chút thôi, không nghĩ tới Sở Niệm người ta đã tự tìm tới cửa mà chủ nhân còn làm giá không chịu xuống nước.
Tìm kiếm lâu đến như vậy rồi, chịu đau lâu tới như vậy rồi, chủ nhân ơi là chủ nhân, người không sợ neo cao quá già néo đứt dây sao?
Dù sao những gì mình có thể làm, có thể giúp cho chủ nhân cũng chỉ có nhiêu đó. Hoa Lệ nhìn Sở Niệm nhún vai, sau đó ăn tiếp.
Sở Niệm cũng không nghĩ tới Thương Sùng ở sau lưng mình an bài chuyện như vậy, kêu Hoa Lệ xuống ngồi với mình chắc để mình không buồn có phải không?
Khổ sở trong lòng đỡ một chút, Sở Niệm cảm ơn Hoa Lệ, duỗi tay gắp cho cô nàng một cái bánh bao.
Không khí trong phòng cũng trở nên tốt đẹp hơn, Sở Niệm và Hoa Lệ vừa trò chuyện vừa ăn sáng.
Ngay lúc này trên cầu thang truyền tới âm thanh nghe hoàn toàn không hòa hợp.
Hoa Lệ cau tít mày, nhìn thoáng qua Sở Niệm rồi buông đũa.
Đây không phải là kẻ đột nhiên xuất hiện trong nhà mấy bữa trước sao? Hóa ra ả vẫn ở đây. Hóa ra… ả vẫn chưa rời đi.
Vẫn một thân áo ngủ bằng tơ lụa đỏ rực, Thư Tiếu Nhi lúc này cười trông càng ngạo nghễ hơn ngày trước.
Híp mắt nhìn đồ ăn trên mặt bàn, Thư Tiếu Nhi khoanh tay trước ngực lạnh lùng cười với Sở Niệm.
“Đồ ăn sáng cũng không biết mua đồ tốt một chút, đồ vừa rẻ tiền vừa thiếu dinh dưỡng, cũng chỉ có mấy kẻ như mấy người thích ăn.”
“Thư Tiếu Nhi, ngươi đừng có quá phận!” Nếu không phải Sở Niệm đang ở đây, Hoa Lệ chắc sẽ nhào tới xé rách cái miệng rộng của ả.
Dáng vẻ như lưu manh gác tay lên lưng ghế, Hoa Lệ bắt chéo chân bộ dáng như đại gia.
“Giáo huấn mấy hôm trước ngươi quên rồi sao? Chê đồ ăn của ta rẻ, cũng không tự nhìn coi mình có tư cách ăn không đã!”
“Có cho ta cũng không thèm ăn.” Thư Tiếu Nhi đi đến cạnh so pha, ánh mắt vẫn không rời Sở Niệm. “Thứ này đưa tới cửa chỉ đáng ném vào thùng rác!”
“Nói rất đúng!” Hoa Lệ đứng dậy đứng lên, màu thủy lam trong ánh mắt tràn đầy trào phúng. “Ta còn tưởng rằng ngươi không biết mấy thứ đưa tới cửa nên xử lý như thế nào chứ!”
“Hoa Lệ, ngươi!”
“Ta?” Hoa Lệ cười một cái, cô thật sự thực thích thú nhìn bộ dáng Thư Tiếu Nhi chịu đòn. “Ta chẳng lẽ nói sai rồi sao?”
Thư Tiếu Nhi cũng không biết vì sao con mèo cái này luôn cắn chặt mình không nhả. Ả hít một hơi thật sâu, dù sao mục tiêu của ả cũng không phải cô ta.
Nghênh ngang đi tới trước mặt Hoa Lệ, Thư Tiếu Nhi nói: “Ta hiện tại không nghĩ cùng ngươi so đo, ngươi nên làm gì thì làm đi.”
“Thư Tiếu Nhi…”
“Hoa Lệ.” Nhìn thấy Hoa Lệ sắp phát hỏa, Sở Niệm vẫn luôn ngồi trên ghế rốt cuộc đứng lên.
Không có chút nào biểu tình nhìn Thư Tiếu Nhi, Sở Niệm đi tới bên người Hoa Lệ, đem cô nàng kéo về phái sau mình.
Nếu nói Thư Tiếu Nhi đối với mình không có địch ý thì đều là giả, nếu ả đã hướng về phía mình tấn công, vậy không nên để cho Hoa Lệ bị liên lụy.
“Thư Tiếu Nhi, không nghĩ tới tốc độ biến sắc mặt ngươi thật đúng là mau a!” Sở Niệm híp mắt, cười trào phúng. “Ngươi đã quên một tuần trước, ngươi còn chính miệng hỏi qua ta rằng muốn ăn mấy đồ này thì mua ở đâu.”
“Thì làm sao?” Thư Tiếu Nhi hừ lạnh, trả lời lại một cách mỉa mai nói: “Sở Niệm, ngươi sẽ không coi đó là sự thật chứ?”
“Thật sự a, vì cái gì không cho là thật?” Sở Niệm chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội. “Thực ra lúc ấy, ta thật đúng là cho rằng ngươi là vạn dặm tìm chồng, là nhữ nhân đáng thương đó.”
“Cái gì tha hương đất khách, cái gì tới xem bạn trai. Thư Tiếu Nhi, ngươi biên lời nói dối thật đúng là y như mùi nước hoa trên người ngươi đó, chọc người chán ghét!”
Y như cô dự đoán, vẻ thanh cao trên mặt Thư Tiếu Nhi liền lập tức biến thành tức giận.
Nhìn mặt ả hết trắng tới xanh, Sở Niệm nhướng mày cười tới sáng lạn: “Ngươi chẳng lẽ không biết THương Sùng ghét nhất là con gái xịt nước hoa sao? Khó ngửi như vậy mà còn mất công ngươi đi mua về!”
Sở Niệm tự nhận là chính mình không phải là cô gái phẩm hạnh thiện lương, người khác làm cô không thoải mái, thì đối phương cũng đừng nghĩ sống được thoải mái!
Phẩm vị như vậy mà còn đòi tranh nam nhân của cô sao? Thương Sùng ơi là Thương Sùng, bộ dạo này anh bận quá nên quên mang theo não hay sao chứ?!?!?
“Thật đúng là nha đầu miệng lưỡi sắc bén!” Thư Tiếu Nhi trên mặt tươi cười làm ả có vẻ có chút âm ngoan. “Ngươi cũng đừng quên, hiện tại nữ nhân ở nơi này là ta, không phải ngươi!”
“Ơ thì sao?” Sở Niệm hừ lạnh một tiếng. “Thư Tiếu Nhi ngươi cho rằng ngươi hiện tại ở nơi này thì chính là nữ chủ nhân Thương gia sao?”