Từ Cẩm Chi - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Chương 295

Bùm bùm, bùm bùm...

Hạ Thanh Tiêu nghe thấy tiếng tim mình đập như sấm rền.

Hắn nghĩ, nàng nhất định cũng nghe thấy.

Ý thức được điều này, hô hấp của hắn chợt nghẹn lại, trong đầu trống rỗng.

Nhưng đôi môi mềm mại, lạnh lẽo kia lại chân thật nhắc nhở hắn về tình cảnh lúc này.

Điều này không đúng, Tân cô nương chỉ đang dạy hắn cách cứu người bị đuối nước.

Nhưng đôi môi ấy mềm mại đến mức khiến hắn gần như mất kiểm soát, muốn đáp lại...

Hạ Thanh Tiêu luống cuống, bất lực, lần đầu tiên nhận ra sự tự chủ của mình trước cô nương mà mình thích lại yếu đuối đến thế.

Thế nhưng, ẩn sau những cảm xúc rối loạn này, là những mầm xuân nở hoa trong lòng, là dòng nước xuân chảy qua con sông đã trải qua mùa đông lạnh giá, là gã nam tử cô độc lẻ loi sau bao ngày đường dài gian nan cuối cùng cũng bước vào ánh sáng mùa xuân.

Khi hơi thở của hắn bắt đầu trở nên rối loạn, Tân Diệu buông hắn ra.

“Người chìm trong nước mà rơi vào hôn mê, hoặc những người vì tai nạn mà bất tỉnh, phương pháp thổi khí qua miệng kết hợp ép lồng n.g.ự.c là hiệu quả nhất...” Tân Diệu nói một cách nghiêm túc, vẻ mặt chân thành, bóng tối che giấu đôi má đỏ hồng như ánh hoàng hôn.

Nàng thừa nhận, vừa rồi nàng chỉ muốn gần gũi hắn, chạm vào hắn.

Từ nhỏ đến lớn, đôi mắt này đã nhìn thấy rất nhiều thứ, nàng sớm biết rằng nhiều chuyện xảy ra bất ngờ, không kịp để lại lời từ biệt.

Nếu chưa từng hôn người mình yêu thích, chưa biết cảm giác hôn là như thế nào, thì thật đáng tiếc biết bao.

Giờ thì tốt rồi... Ý nghĩ ấy lóe lên, Tân Diệu nhắm mắt, lại rơi vào cơn hôn mê.

“Khoảng cách giữa các lần ép n.g.ự.c thế nào?” Hạ Thanh Tiêu vừa hỏi, chợt nhận ra có gì không ổn, “Tân cô nương?”

Đầu của thiếu nữ mềm mại tựa lên vai hắn, không có phản ứng gì.

“Tân cô nương?”

Tim Hạ Thanh Tiêu thắt lại, nhẹ nhàng đẩy nàng nhưng không nhận được phản hồi, trong đầu nhanh chóng hồi tưởng lại các bước cứu người, đặt nàng nằm thẳng ra, môi hắn lần nữa áp lên môi nàng.

Lần này không còn chút ý tứ lãng mạn nào, chỉ là sự căng thẳng.

Cảm nhận được lực ấn ở lồng ngực, Tân Diệu không đủ sức nâng tay, giọng yếu ớt đến mức gần như không nghe rõ: “Ta chỉ là quá mệt...”

Hành động của Hạ Thanh Tiêu khựng lại, một lúc sau mới đưa tay đặt dưới mũi nàng, cảm nhận được hơi thở yếu ớt nhưng đều đặn, hắn mới bớt sợ hãi.

Nhưng lo lắng vẫn không tan biến.

Kiệt sức quá mức, điều tiếp theo rất có thể là đổ bệnh.

Phải nhanh chóng trở về thành, trở về mới có đại phu, có chỗ ở thoải mái và đủ loại thuốc bổ.

Hạ Thanh Tiêu bế Tân Diệu lên, lần mò bước ra ngoài hang động.

Hang động quanh co tĩnh lặng, mỗi bước đi đều phải cẩn thận để tránh xảy ra sự cố. Đi khoảng chừng một khắc, phía trước bỗng nhiên sáng bừng.



Hạ Thanh Tiêu nhanh chân bước ra ngoài.

Ngoài hang, nước suối róc rách, cây cỏ xanh tươi, mấy con nai rừng nghe tiếng động hoảng sợ bỏ chạy.

Cái lạnh âm u trong hang thoáng chốc tan biến, thay vào đó là ánh nắng ấm áp sau cơn mưa rơi trên thân mình.

Hạ Thanh Tiêu đưa mắt nhìn quanh, nhíu mày.

Chỉ thấy núi xanh ngút ngàn, muốn ra ngoài e rằng cần một khoảng thời gian.


Hắn cúi đầu nhìn người trong tay.

Tóc nàng xõa tung, nước nhỏ giọt xuống, y phục cũng ướt sũng, dính sát vào thân hình mảnh mai, gương mặt trang điểm nhòe nhoẹt, trông như một con mèo hoa.

Hạ Thanh Tiêu tìm kiếm một hồi, đặt Tân Diệu lên một phiến đá lớn bằng phẳng bên dòng suối, lấy chiếc khăn tay đã ướt sũng trong n.g.ự.c ra, giặt sạch vài lần, từ từ lau sạch khuôn mặt nàng, để lộ dung nhan vốn có.

Khuôn mặt thiếu nữ không một chút sắc máu, trắng nhợt yếu ớt, tựa như mây mỏng trên trời dễ tan biến.

Hạ Thanh Tiêu không kìm được, lại đưa tay kiểm tra hơi thở của nàng.

Hơi thở nhẹ nhàng, nhưng vẫn ổn định.

“Tân cô nương, chúng ta đi tìm đường ra ngoài.” Hắn nói khẽ, cõng thiếu nữ đang ngủ mê man, cẩn thận xác định phương hướng, rồi bước đi.

Trời dần tối, trước mắt vẫn là những dãy núi trùng điệp, tiếng gầm gừ của dã thú thấp thoáng truyền đến.

Hạ Thanh Tiêu biết không thể đi tiếp, bèn tìm một hang động gần đó. May mắn thay, cây lửa để trong n.g.ự.c vẫn còn, hắn nhặt vài cành khô rồi nhóm một đống lửa.

Ánh lửa mang lại hơi ấm, xua tan cái lạnh trong hang, nhưng đêm nay Tân Diệu vẫn lên cơn sốt.

"…Lạnh…" Nàng lẩm bẩm, bàn tay yếu ớt khẽ vươn lên cố níu lấy thứ gì đó vô định.

Hạ Thanh Tiêu nắm lấy bàn tay ấy, chạm vào trán nàng.

Đầu ngón tay nóng bỏng làm hắn không khỏi lo lắng.

Chiếc khăn tay đã thấm nước suối mát lạnh, hắn đắp lên trán nàng để hạ nhiệt. Dưới ánh sáng của đống lửa, đôi má nàng đỏ ửng như men rượu.

"Tân cô nương, cố gắng một chút. Ngày mai chúng ta sẽ thoát khỏi đây."

Chỉ cần ra khỏi rừng sâu, dẫu không gặp được người đến cứu, cũng tốt hơn tình cảnh hiện tại rất nhiều.

Tân Diệu lúc này chưa hoàn toàn mất đi ý thức, thậm chí nàng cảm thấy bản thân rất tỉnh táo, có điều giống như trạng thái say rượu, lắm lời, chuyện gì cũng dám nói.

"Hạ đại nhân, ngài không lạnh sao?"

Hạ Thanh Tiêu không chắc nàng hỏi thật hay chỉ là lời mê sảng, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời: "Ta không lạnh."

Tân Diệu nhọc nhằn mở mắt, đầy vẻ nghi hoặc và hợp tình hợp lý: "Ngài không lạnh, sao không ôm lấy ta? Như vậy ta sẽ không lạnh nữa."

Hạ Thanh Tiêu: "…"



Rõ ràng, Tân cô nương đang nói mớ.

Hắn không kìm được nhớ lại lần nàng uống say. Ngoài mặt có vẻ tỉnh táo bình thường, nhưng một khi mở miệng, sẽ khiến người ta lúng túng không biết phải làm sao, sợ rằng bất cứ lúc nào cũng sẽ nghe thấy những lời kinh thiên động địa.

"Hạ đại nhân?" Không nhận được hồi đáp, nàng lại gọi hắn một tiếng, sau đó nhắm mắt.

"Ta đây."

"Ngài tên thật dễ nghe."

Hạ Thanh Tiêu khựng lại một chút, ôn hòa đáp: "Vậy sau này cứ gọi tên ta đi."

"Không được."

"Tại sao?"

"Như ngài sẽ không gọi ta là A Diệu."

Hạ Thanh Tiêu im lặng giây lát.

Hắn nhìn nàng, ánh lửa bập bùng soi gương mặt mỏi mệt đang mơ màng thiếp đi, thừa biết nàng căn bản không hề ý thức rõ mình đang nói gì.

Nếu đã vậy, thuận theo nàng một chút thì có sao đâu.

"A Diệu." Hắn gọi khẽ, giọng trầm thấp vang lên trong hang động tĩnh mịch, lại đặc biệt rõ ràng.

Hàng mi khép c.h.ặ.t của thiếu nữ khẽ run, hiển nhiên là đã nghe thấy.

"Mẫu thân ta thường gọi ta như thế." Giọng nàng rất nhẹ, như tiếng thì thầm mơ hồ.

Hạ Thanh Tiêu lòng chợt mềm lại, hắn khẽ gọi thêm một tiếng: "A Diệu."

Tân Diệu muốn mở mắt để nhìn người thứ hai trên đời gọi mình là "A Diệu," nhưng mí mắt nặng tựa nghìn cân.

Nàng từ bỏ sự chống cự, mấp máy đôi môi: "Thế nhưng ta vẫn không thể gọi ngài là 'Thanh Tiêu'."

"Tại sao?" Hạ Thanh Tiêu không kiềm được mà hỏi.

"Thật đáng tiếc cho vầng trăng đêm thanh… Không ai tựa cửa ngắm cùng…" Nàng thiếu nữ nửa tỉnh nửa mê, thì thào đọc câu thơ không biết lượm lặt từ tập thi nào.

Hạ Thanh Tiêu lặng người: "Ý nàng là tên không may mắn sao?"

Hắn không có ký ức về cha mẹ, chẳng rõ một người cha nghiêm nghị, một người mẹ hiền từ sẽ ra sao. Bởi vậy, cái tên cha mẹ đặt, hắn cũng chưa từng nghĩ có ý nghĩa đặc biệt gì.

"Thanh Tiêu" hay "Nguyên Tiêu," với hắn chẳng có gì khác biệt.

Thì ra Tân cô nương lại cảm thấy cái tên này không hay.

Hạ Thanh Tiêu khẽ mím môi, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác chua xót.

"Không phải." Tân Diệu lắc đầu phủ nhận, cơn sốt khiến nàng nhíu c.h.ặ.t đôi mày, giọng nói nhẹ bẫng, phiêu dạt không chốn đặt chân: "Hạ đại nhân thông minh như vậy, nếu gọi ngà là Thanh Tiêu… sẽ bị ngài phát hiện ta thích ngài mất…"

Vậy thì hỏng bét.
Bình Luận (0)
Comment